Duck hunt
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324533

Bình chọn: 9.00/10/453 lượt.

ó ý gì.

Chu Diệp Chương chỉ lục lại suy nghĩ trong chớp mắt, mặt không biến

sắc, cũng tươi cười xã giao như Lâm Bội, nói năng cũng khách khí y

chang: “Tôi cũng rất ngưỡng mộ anh, nghe đại danh đã lâu mà chưa có cơ

hội diện kiến, hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây, thật là vinh hạnh.”

Lâm Bội giữ tay Chu Diệp Chương rất lâu không buông, thái độ vô cùng

thân mật: “Không dám, anh Chu đây còn lớn hơn tôi mấy tuổi, tôi mới thật là vinh hạnh.”

“Đó đó, mọi người tự nhiên một chút, không nên quá câu nệ.”

“Như vậy là tốt nhất, xem ra anh Chu là người dễ gần.”

Cả hai nhìn nhau cùng cười “ha ha”, người không biết có khi còn nhầm họ là bạn bè thân thiết.

Khổng Lập Thanh để ra một nửa tâm tư lắng nghe vở kịch đạo đức giả,

sau đó chậm rãi vác gậy đi qua bọn họ. Đi liền mấy chục bước, cảm thấy

đã cách bọn họ một đoạn, cô quay lại nhìn Chu Diệp Chương, dừng ở đó cố ý chờ anh đi đến.

Chu Diệp Chương cùng Lâm Bội nói chuyện nhưng mắt vẫn hướng về phía

Khổng Lập Thanh, anh thấy Khổng Lập Thanh quay lại nhìn mình, liền kín

đáo khẽ hất cằm, ngụ ý bảo cô đi trước.

Hai người đứng đối diện Chu Diệp Chương đương nhiên đâu phải là kiểu

người không tinh tường, động tác của Chu Diệp Chương không lộ liễu nhưng ánh mắt lại khá rõ ràng. Hai người đó cùng quay nhìn về hướng Khổng Lập Thanh, vẫn là chủ nhiệm Lưu lên tiếng hỏi đầu tiên: “Vị đó là...” Chủ

nhiệm Lưu hỏi câu như vậy thực ra cũng là bình thường, bởi lẽ rõ ràng

Khổng Lập Thanh không giống với kiểu bình hoa di động mà đám đàn ông

thành đạt thường mang theo bên mình. Khoan chưa nói chuyện trông Khổng

Lập Thanh thế nào, chỉ nguyên thái độ của Chu Diệp Chương với cô cũng đủ khiến người ta tò mò. Bình thường đến đây đàn ông đều có thể mang theo

phụ nữ để giải khuây, nhưng những cô gái đó đều phải thuộc dạng xinh đẹp hoạt bát và biết điều. Nếu là bạn gái của Chu Diệp Chương thì theo lý

mà nói luôn phải theo sát anh ta, bọn họ trò chuyện lâu như vậy, cô ta

theo phép lịch sự cũng phải đến chào hỏi một câu, thế mà hai người này

lại mỗi người một ngả, cô gái đó cũng thờ ơ lạnh nhạt, chẳng bận tâm đến họ. Chủ nhiệm Lưu biết Chu Diệp Chương còn chưa kết hôn, Khổng Vạn

Tường đi cùng Chu Diệp Chương vốn đã bị ông ta nhầm là họ hàng thân

thích nên cũng không hỏi nữa, chỉ có thân phận của Khổng Lập Thanh là

khiến ông ta tò mò.

Chu Diệp Chương rõ ràng muốn tránh cho Khổng Lập Thanh không phải đối mặt với hai người này, anh biết tính Khổng Lập Thanh, trước mắt có một

số chuyện cô còn chưa ứng phó được, để cô thoải mái, Chu Diệp Chương

cũng tùy tiện đối phó: “À, đó là nhà tôi, thường ngày được nuông chiều

thành ra kiêu ngạo, không hiểu lễ nghĩa, xin các vị bỏ quá cho.”

Khổng Lập Thanh đang bước phía trước, phía sau truyền đến từ “nhà

tôi” làm cô kinh ngạc đến nỗi tim đập chân run hồi lâu vẫn chưa hoàn

hồn.

Hai chữ “nhà tôi” như viên đá ném xuống hồ sâu, cho dù động tĩnh

không lớn nhưng rốt cuộc lại có thể khơi lên từng đợt sóng, Khổng Lập

Thanh cảm thấy bản thân tâm tư rối loạn. Chút hứng thú chơi golf vừa

xuất hiện đã biến mất không dấu vết, mỗi lần vung gậy đều lung tung lộn

xộn, tâm huyết của huấn luyện viên và nỗ lực bản thân vừa rồi đều xem

như triệt để phí hoài trong mỗi lần đánh trượt.

Cuối cùng Khổng Lập Thanh thật sự thấy mất hứng, liền nhờ huấn luyện viên gọi giúp một chiếc xe điện đưa cô về khu nghỉ ngơi.

Không xa khu nghỉ ngơi là quầy lễ tân ở đại sảnh, mặt đối diện là cửa kính cực lớn, bên ngoài là thảm cỏ xanh mướt, dưới ánh nắng cảnh quan

càng tươi mát. Khu vực nghỉ ngơi chỉ có mình Khổng Lập Thanh là khách,

cô gọi một ly nước quả, không muốn dùng những thứ có chất kích thích,

ánh mắt nhìn ra ngoài vẫn điềm tĩnh nhưng trong lòng lại thấy có chút

xót xa.

Tổ tiên truyền lại cho thế hệ cô bao nhiêu tinh hoa văn hóa trong

việc lựa chọn từ ngữ, “nhà tôi” người xưa dùng để gọi vợ cả, vừa có vẻ

thân mật lại vẫn có vẻ tế nhị, hai chữ này cho người ta cảm giác ấm áp,

được bảo vệ và được tôn trọng. Đem hai chữ này thầm thì nhắc lại, Khổng

Lập Thanh cảm thấy lòng khe khẽ đau.

Ngồi nghỉ ngơi đến cả nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy đoàn người hiện

ra trong tầm mắt, đi đầu là hai người đàn ông cao ngang nhau, nhàn tản

bước, vừa đi vừa nói chuyện, tư thế hết sức thoải mái. Khi khuôn mặt

quen thuộc lọt vào tầm mắt, Khổng Lập Thanh lập tức bị thu hút. Dường

như đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ Chu Diệp Chương, hóa ra anh cao như

vậy, vững chãi và trưởng thành, mặt mũi cương nghị, khí chất lạnh lùng,

cô thốt nhiên nhận ra thực sự nhìn anh rất nổi bật.

Đoàn người chậm rãi tiến lại, Chu Diệp Chương và Lâm Bội sóng bước,

vẫn vừa đi vừa nói. Chủ nhiệm Lưu đi bên cạnh Lâm Bội, nhưng dường như

không tham gia câu chuyện với hai người kia. A Thần đi phía sau Chu Diệp Chương hai bước, lưng cõng Khổng Vạn Tường, Khổng Lập Thanh đoán Vạn

Tường chạy nhảy cả buổi đã thấm mệt cho nên bày trò lười, quan hệ của

cậu bé và A Thần dường như càng ngày càng tốt, mà A Thần dường như cũng

càng ngày càng nuông chiều Vạn Tường.

Nhìn thấy bọn họ bước vào đại sảnh, Khổn