Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324523

Bình chọn: 9.5.00/10/452 lượt.

hu Diệp Chương. Có

lẽ do góc độ vừa phải, âm thanh vang lên khá rõ, Chu Diệp Chương khựng

lại nửa giây, sau đó bật cười “ha ha” rất sảng khoái. Anh đưa tay nhéo

má Khổng Vạn Tường, mắng yêu: “Cái thằng nhóc này.” Chu Diệp Chương cười khiến không khí trong xe đỡ căng thẳng hẳn, mọi người cùng cảm thấy nhẹ nhõm.

Suốt đoạn đường không ai nói gì, sau khi về nhà mọi người tự ý tản đi, ngày phải tiếp tục thế nào thì cứ để nó trôi đi như vậy.

Hôm sau là Chủ Nhật, thời tiết vẫn đẹp như hôm trước, Khổng Vạn Tường ngủ trưa dậy liền bị A Thần đưa đi luyện Taekwondo, dì Thanh lau dọn

xong cũng đã xuống lầu, Chu Diệp Chương ở trong thư phòng làm việc như

thường lệ. Căn nhà yên tĩnh, phòng ngủ tầng hai đã kéo rèm lên, ánh mặt

trời chiếu quá nửa phòng, Khổng Lập Thanh ôm quyển y học chuyên ngành

ngồi trên ghế quý phi trước rèm cửa miệt mài nghiên cứu. Lòng cô không

được tĩnh tại bằng mấy ngày trước đây, nhưng vẫn chăm chỉ đọc sách, cô

cũng có dự định của riêng mình. Cho dù chưa biết sau này cuộc sống sẽ ra sao nhưng cô cũng hy vọng chăm chỉ nghiên cứu y thuật để nâng cao năng

lực của bản thân, không để mình trở thành vật hy sinh cho người khác mỗi khi có biến nữa. Gần đây cô có nhiều thời gian rảnh hơn nên cũng muốn

tranh thủ chuẩn bị, đợi đến tháng Năm sang năm tham gia kỳ sát hạch của

bộ y tế, có thể trở thành bác sĩ chủ trị cũng rất tốt.

Khi con người chuyên tâm làm việc gì đó thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời vẫn di chuyển theo quỹ đạo vốn có, chầm chậm lướt qua người

Khổng Lập Thanh, ánh sáng dần dần yếu đi, rất nhanh ánh hoàng hôn bao

quanh người cô như một vầng hào quang, từ xa nhìn lại, một người phụ nữ

dáng vẻ mong manh yên lặng ngồi trong ánh hoàng hôn khiến người ta có

cảm giác đẹp đến lạ thường.

Khổng Lập Thanh chuyên tâm đọc sách, bàn chân lạnh đột nhiên truyền

đến cảm giác ấm nóng, cô giật mình kinh ngạc, ngẩng đầu lên mới biết Chu Diệp Chương không biết từ lúc nào đã ngồi đối diện mình, đang cúi đầu

trêu đùa đôi chân trần của cô.

Trong phòng ấm áp, Khổng Lập Thanh mặc đồ ngủ mỏng, chân lại không đi tất, Chu Diệp Chương không nói gì, cúi đầu nhìn đôi chân cô, ánh mắt có vẻ rất chăm chú, nhất thời không khí bình thường đã bị hành động của

Chu Diệp Chương làm cho muôn phần mờ ám.

Ngón cái của Chu Diệp Chương đặt vào dưới lòng bàn chân Khổng Lập

Thanh, trượt thẳng một đường từ gót đến đầu ngón chân, rồi lại giật lùi

lại, ngón tay trượt qua trượt lại khiến Khổng Lập Thanh thấy nhột không

chịu nổi, cô dùng sức thoát khỏi tay anh, thu chân lại.

Chu Diệp Chương nhìn bàn chân tránh khỏi tay mình, có vẻ không vui,

ngả người nằm xuống bên cạnh Khổng Lập Thanh. Ghế quý phi dù rộng cũng

không thể bằng chiếc giường king size, Chu Diệp Chương nằm xuống không

gian nhỏ hẹp này bèn dính sát vào cô.

Khổng Lập Thanh ngồi dịch sang bên cạnh, Chu Diệp Chương ở phía sau

thực ra cũng chỉ đủ chỗ nửa nằm nửa ngồi, một tay một chân còn thò cả ra ngoài. Anh quay sang nhìn Khổng Lập Thanh, nói bâng quơ: “Đau đầu quá.”

Thấy anh mệt thật, Khổng Lập Thanh tự giác đưa tay xoa bóp huyệt vị

trên đầu cho anh, những động chạm thân mật khiến lòng người cũng dấy lên cảm giác ấm áp ngọt ngào, giũ bỏ được hết muộn phiền ra khỏi tâm trí.

Chu Diệp Chương khoan khoái nằm dài hưởng thụ sự chăm sóc của Khổng

Lập Thanh, lời cũng thoải mái theo đó nói ra: “Lâm Bội hôm qua gặp, em

cho là người thế nào?”

Khổng Lập Thanh dừng tay một chút, có cảm giác bối rối khi bỗng nhiên Chu Diệp Chương hỏi mình một câu như vậy. Cô là kiểu người mộc mạc,

không biết nói dối, cho nên sau khi suy nghĩ một hồi, cô thành thật trả

lời: “Cảm thấy không phải người tốt.”

Nghe cô trả lời như vậy, Chu Diệp Chương mở mắt nhìn cô, hỏi tiếp câu nữa: “Không tốt như thế nào?”

Khổng Lập Thanh thoáng ngập ngừng, lựa chọn từ ngữ cẩn thận rồi mới

khẽ nói: “Cảm thấy ánh mắt anh ta gian trá, có vẻ là người nham hiểm.”

Chu Diệp Chương bật cười, tóm lấy bàn tay Khổng Lập Thanh trêu đùa:

“Ừm, em rất giỏi nhìn người.” Khổng Lập Thanh bị tóm tay cũng không phản đối, ngoan ngoãn mặc anh trêu đùa.

Chu Diệp Chương vẫn bận với mấy ngón tay cô, nói tiếp: “Tối nay anh

ta mời mình ăn cơm, mời đích danh anh và em, em nói xem chúng ta có nên

đi?”

Khổng Lập Thanh cúi đầu tránh ánh mắt anh, khuôn mặt không rõ biểu

cảm. Chu Diệp Chương quay lại ôm lấy cô rồi mới nói tiếp: “Gia đình Lâm

Bội rất có thế lực, cả nhà anh ta trên dưới đều làm chính trị, chỉ có

mình anh ta là doanh nhân, hôm qua anh ta lại chủ động tìm tới anh, nhìn qua cũng biết là có chuyện muốn thương lượng, có điều bị loại người như anh ta tìm gặp, hẳn chẳng phải chuyện hay, em nói xem, hôm nay anh ta

mời chúng ta ăn cơm, có nên nhận lời?”

Khổng Lập Thanh chưa từng tìm hiểu cuộc sống bên ngoài của Chu Diệp

Chương, cô cảm thấy đó là thế giới cô không nên biết, cũng không muốn

bước vào. Chu Diệp Chương bỗng nhiên hỏi cô câu này, cô thực sự không rõ duyên cớ, nhưng vẫn suy nghĩ nghiêm túc rồi thẳng thắn nói quan điểm

của mình: “Anh đã nói rõ gia thế anh ta hùng hậu như vậy, anh ta t