Polaroid
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324482

Bình chọn: 9.5.00/10/448 lượt.

còn nói nhỏ với anh: “Đừng

nói nữa, bất trị rồi, anh xem chuyện này bàn bao nhiêu năm nay cũng

chẳng thể có bước tiến mới.”

Chu Diệp Chương vừa cười vừa trêu: “Khoan dung, khoan dung, anh tự nhận tội sẽ được hưởng khoan hồng.”

Hai người đàn ông bá vai bá cổ trò chuyện, giọng Hạ Bác Đào nhỏ hơn

hẳn: “Anh biết không, tuần trước đưa cô ấy về nhà, làm chết con chim hoạ mi quý của ông nội, tí nữa thì khiến ông tức chết.”

Chu Diệp Chương cười ha ha mấy tiếng rồi không bình luận gì thêm.

Mọi người cũng theo chân hai người đàn ông ngồi vào bàn, ba người đàn ông lịch sự nhường nhau vị trí làm chủ mãi rồi mới chịu ngồi xuống.

Khổng Lập Thanh ngồi bên cạnh Chu Diệp Chương, đối diện với Vương Điềm,

hai người cười nhẹ chào nhau.

Đợi mọi người ngồi vào chỗ xong xuôi, đồ ăn bắt đầu được mang lên.

Văn hoá mời khách của người Trung Quốc luôn không thể thiếu rượu, một

khi rượu được mang lên, bàn ăn tất nhiên biến thành vương quốc của đàn

ông. Chu Diệp Chương và Lâm Bội trong lòng đều có toan tính, còn may Hạ

Bác Đào ở giữa là người sôi nổi, anh ta khơi chuyện rất duyên khiến bàn

ăn náo nhiệt không dứt.

Hai người phụ nữ lại đều không phải loại giỏi ứng đối để có thể tham

gia câu chuyện của đám đàn ông, trong lúc mấy người kia bàn chuyện trên

trời dưới biển thì hai người phụ nữ yên lặng ngồi ăn. Nhà hàng hải sản

đương nhiên hải sản phải là món chính. Trên bàn ăn lúc này nào vây cá

mập, bào ngư, hải sâm... toàn những món ăn nhân gian khó tìm, đáng tiếc

là ngồi trước đặc sản nhưng Khổng Lập Thanh chẳng thấy mặn mà, duy nhất

có đĩa cua biển để ở giữa bàn khiến cô có chút hứng thú nhưng biết rõ ăn cua tư thế khó coi nên cũng chẳng động đũa.

Ba người đàn ông ăn ăn uống uống, miệng vẫn không ngừng nói chuyện,

Chu Diệp Chương tranh thủ lúc câu chuyện ba người hơi ngừng, với tay lấy con cua trên bàn, vừa tiếp tục luận đàm vừa bóc cua.

Chu Diệp Chương được giáo dục theo lối quý tộc, những việc như ăn cua đương nhiên tư thế tao nhã tự nhiên, Khổng Lập Thanh ăn uống nhỏ nhẹ,

thi thoảng cũng ngẩng lên nhìn vào mắt anh, quan sát lỹ càng động tác

của anh, đợi đến khi Chu Diệp Chương cho thịt cua vào cái bát nhỏ đẩy

đến trước mặt, cô mới hiểu hoá ra anh đang hướng dẫn cho mình.

Hành động của hai người bên này đều rất ý nhị nhưng tất cả đều không

lọt qua mắt Lâm Bội. Khi nhãn cầu chuyển động, thần sắc tăng lên mấy

phần, khoé miệng cũng khẽ nhếch thành nụ cười không rõ ý vị.

Khai tiệc quá nửa tiếng, hai người phụ nữ sớm đã ăn no, hai cô cũng

không uống rượu, câu chuyện ba người đàn ông nói các cô cũng chẳng hiểu

mà tham gia, ăn no uống đủ rồi thì cũng chỉ biết ngồi nguyên đấy đợi,

hai người ngồi đối diện, cùng nhìn vào mắt nhau vài lần, mỉm cười với

nhau mấy bận. Sau mấy lần trao đổi ánh mắt nụ cười vu vơ như vậy, Vương

Điềm bỗng nhiên sáp lại chỗ Khổng Lập Thanh.

“Chán ngắt phải không?” Vương Điềm tự nhiên như thể họ rất thân, kéo

ghế ngồi xuống cạnh Khổng Lập Thanh, hỏi thẳng chẳng e ngại gì.

“Ừm.” Khổng Lập Thanh khẽ cười gật đầu đồng ý, cô gái này rõ là người thẳng thắn, Khổng Lập Thanh cảm thấy thích cô ấy.

“Cô nói xem, ngày nào cũng ăn ăn uống uống, uống say rồi là chẳng

biết trời trăng gì nữa, tự mình hành xác như vậy để làm gì chứ?” Vương

Điềm cứ vậy lẩm bẩm, Khổng Lập Thanh không biết phải thể hiện thái độ

thế nào, chỉ cười cười ứng phó lại.

Vương Điềm thấy Khổng Lập Thanh từ đầu đến cuối chỉ khẽ cười, trực

giác mách bảo cô Khổng Lập Thanh là người có thể trò chuyện. Vương Điềm

cũng tự cho là bản thân mình dẫn chuyện vòng vo tam quốc tới hai câu là

quá đủ rồi, cuối cùng cũng quyết định tung ra câu hỏi chốt về chuyện mà

cô thực sự quan tâm: “Hai người định kết hôn khi nào vậy?”

“Hả?” Khổng Lập Thanh vô cùng kinh ngạc, cô không hiểu tại sao Vương

Điềm lại bỗng nhiên thẳng thừng hỏi mình một câu như thế. Thật ra Khổng

Lập Thanh chưa biết, Vương Điềm này tuổi cũng đã lớn, nhìn bề ngoài cũng rõ là phụ nữ trưởng thành, nhưng bạn trai Vương Điềm từ đầu đến cuối

lại không hề nhắc tới chuyện kết hôn, gần đây Vương Điềm chịu nhiều kích thích, cho nên cô ấy đối với hai chữ “kết hôn” thành ra tương đối mẫn

cảm, Chu Diệp Chương cũng là một người Vương Điềm đặc biệt quan tâm, vừa trước mặt cô anh giới thiệu Khổng Lập Thanh như vậy, cho rằng người

thân sắp có chuyện mừng, trong lòng cũng hơi hụt hẫng, cho nên mới hỏi

Khổng Lập Thanh câu ấy.

Khổng Lập Thanh bỗng nhiên bị Vương Điềm hỏi quả thật cũng không biết phải trả lời thế nào, phản ứng tự nhiên là “hả” một tiếng, sau đó càng

thấy ánh mắt Vương Điềm thêm phần hiếu kỳ, động não nhiều lần cuối cùng

thốt ra một câu: “Tôi không biết.” Khổng Lập Thanh chỉ có thể trả lời

“tôi không biết”, chuyện kết hôn cô chưa từng nghĩ qua, chứ đừng nói là

kết hôn với Chu Diệp Chương. Chuyện ấy cũng không phải chuyện Khổng Lập

Thanh cô có thể nói, có thể bàn đến. Hiện tại nói trắng ra cô cũng chỉ

là nhân tình được Chu Diệp Chương bao nuôi, cho dù là cô có không nguyện ý thì hoàn cảnh vẫn thế, thân phận vẫn vậy mà thôi.

“Hả?” Lần này đến lượt Vương Đi