
nhuộm, đoán
chừng không có thuốc nhuộm thì đầu tóc đã bạc trắng cả, bàn tay lại càng được chăm sóc kỹ lưỡng hơn, da trắng mịn, ngón tay múp mềm, đẹp như tay phụ nữ. Mỗi lần Lâm Bội nhìn thấy đôi tay ấy lại chỉ thấy buồn nôn,
người này dù bên ngoài phong độ ngời ngời nhưng bên trong đã thối rữa
đến tận cùng.
Lâm Bội đứng đó mấy phút, vẫn không ai lên tiếng, trong phòng chỉ có
tiếng tivi vang vọng. Ba người đều quá hiểu, ai cũng mạnh mẽ, lạnh lùng
và giỏi chịu đựng, người ở giữa vòng im lặng là Lâm Bội cuối cùng cũng
hướng về phía người đàn ông, chào một tiếng: “Bố.”
Động tác lật báo của người đàn ông ngừng lại một giây, quay người dùng giọng mũi “ừ” một tiếng đáp lại.
Đợi tiếng “ừ” của bố xong, Lâm Bội quay về phía người phụ nữ, chào một tiếng: “Mẹ.”
Người phụ nữ này cũng rất chịu chăm sóc cơ thể, gần sáu mươi tuổi rồi mà gương mặt dường như không có nếp nhăn, vẫn trắng mịn, tròn trịa.
Theo tướng số mà nói đó là kiểu mặt nở nang của người có phúc. Có lẽ là
phụ nữ thường khéo léo chăm chút bản thân hơn, cho nên tuổi tác và thân
hình thoạt nhìn gần như không quá tương phản, nhưng dưới bộ đồ ngủ vẫn
là lớp mỡ thừa khiến anh ta phát kinh.
Người phụ nữ còn chẳng được như người đàn ông vừa rồi, dù gì cũng còn “ừ” được một tiếng, trước câu chào của Lâm Bội bà ta còn chẳng có chút
phản ứng, mắt chỉ hướng vào màn hình tivi, mặt không biểu cảm, không ra
ghét cũng chẳng giống vui, hoàn toàn coi thường.
Lâm Bội đợi ở đó đủ lâu, đến khi biết chắc người phụ nữ không đáp lại, anh cũng không nói thêm gì, quay người đi lên lầu.
Lâm Bội đi đến chân cầu thang thì gặp một người từ trong bếp đi ra,
người đó tầm tuổi Lâm Bội, thân hình cũng cao gầy, mặt mũi có nhiều nét
hao hao Lâm Bội. Hắn mặc quần bộ đội với áo len cao cổ màu nâu, miệng
đang gặm một quả táo, điệu bộ tuỳ tiện, cảm giác rất khiêu khích. Hắn
ngây ra nhìn Lâm Bội một lát sau đó đột nhiên cười toe toét: “Ồ, về rồi
à?”
Lâm Bội cũng khẽ gật đầu chào lại, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nghiêm
nghị: “À, ông nội gọi tôi về, nói có chuyện cần gặp.” Nói xong anh ta
cũng chẳng dừng lại mà đi thẳng lên gác.
Phía sau truyền tới tiếng cười nhạo, bao nhiêu hàm ý khinh miệt và kỳ thị Lâm Bội đều thu nhận hết. Anh ta vẫn thẳng lưng bước tiếp, không
quay đầu lại, cũng chẳng làm ra phản ứng gì đáp trả. Đây là anh hai của
anh ta, hai người là anh em cùng cha khác mẹ, cho dù nửa dòng máu chảy
trong người là như nhau thì họ vẫn trông nhau không vừa mắt.
Lâm Bội có hai anh trai con mẹ khác, anh cả tên là Lâm Ngô Tư, anh
hai tên là Lâm Tương Nam, duy nhất tên Lâm Bội chỉ có hai chữ. Thật ra
ban đầu anh ta không phải tên Lâm Bội, trước lúc mười tuổi là Mạc Chí
Viễn, lúc đó theo họ mẹ. Mẹ anh ta nói, tên này có ý nghĩa là người có ý chí vươn lên, đúng là một cái tên rất hay, rất ý nghĩa. Sau mười tuổi
anh ta cũng từng vô số lần nhớ lại những lời này, nhưng năm nay sắp ba
mươi tuổi rồi mà ngay cả quyền đổi trở lại tên ấy anh ta cũng không có.
Cái tên Lâm Bội này là do lúc mười tuổi anh ta bước vào nhà họ Lâm
được chính bà chủ nhà họ Lâm đặt cho Lâm Bội, Lâm Bội, bội với ai? Là ai bày trò, cái tên này có hàm ý anh khiến bà ta nhục nhã bao nhiêu, oán
hận bao nhiêu.
Bậc cầu thang làm bằng gỗ tự nhiên, trải qua bao nhiêu năm cũng đã cũ kỹ, giờ đây bước lên nghe thấy chúng phát ra những tiếng cót két. Đây
là một căn nhà cổ, dù đã được tu sửa cẩn thận vẫn không tránh được có
những chỗ hỏng hóc.
Hành lang tầng hai sáng lờ mờ, chỉ có mấy bóng đèn loại nhỏ gắn trên
tường chiếu cả một hành lang dài sâu hun hút, hai bên hành lang là mấy
căn phòng đóng kín cửa, khiến người ta có cảm giác nơi này quá âm u tăm
tối. Nhà họ Lâm còn sử dụng loại đèn cảm ứng thông minh, Lâm Bội bước
đến đâu đèn sáng tới đó, đi qua rồi đèn lại tắt, bóng anh ta leo lắt
dưới ánh đèn gây cảm giác ma mị. Bao nhiêu năm qua rồi mà Lâm Bội vẫn
luôn cảm thấy tầng hai này là nơi u ám tối tăm nhất căn nhà.
Cuối hành lang là thư phòng của Lâm lão gia, ông nội anh ta. Lâm Bội
sải bước trên tấm thảm mềm đi thẳng tới đó. Có thể nói trong Nhà họ Lâm
này, người đối tốt với anh ta một chút chỉ có Lâm lão gia. Năm đó nếu
không có ông, anh ta đã không thể sống tiếp trong căn nhà này khi mẹ
mình đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ nhiều nghi vấn, mà nữ
chủ nhân nhà họ Lâm lại là người tâm địa khó lường.
Lâm Bội còn đang suy nghĩ thì bàn tay đã đặt trên tay nắm, nhẹ nhàng
đẩy cánh cửa thư phòng trước mặt. Trong phòng đèn cũng không quá sáng,
Lâm lão gia ngồi trong chiếc ghế gỗ cỡ đại, cúi đầu đọc cuốn sách cầm
trên tay, trước mặt là bàn trà gỗ kiểu cổ, bên cạnh là đèn đọc sách đang bật, sau lưng là giá sách mấy chục tầng ngang dọc chiếm hết một mặt
tường, trên đó bày kín các loại sách từ bàn về Nho, Đạo, Pháp, Lão...
đến tiểu thuyết, sách khoa học, quân sự, kỹ thuật, danh nhân... cái gì
cũng có. Đứng từ đây Lâm Bội chỉ nhìn thấy bóng lưng Lâm lão gia, trước
mặt con người này, Lâm Bội luôn cảm thấy vừa kính vừa sợ.
Lâm lão gia tóc đã bạc trắng, mặt đã có mấy đốm đồi mồi, thân hình