
thần dường như không được tốt lắm.
Sau ít phút sững sờ, Khổng Lập Thanh khẽ hỏi: “Sư huynh, anh đến từ bao giờ thế?”
Hạ Chí Thần đứng lên, giọng mơ hồ: “Một lúc rồi.”
Khổng Lập Thanh xưa nay không phải mẫu người hoạt ngôn, cô không hề
hỏi Hạ Chí Thần vì sao tìm mình, nơi này là bệnh viện, Hạ Chí Thần là
bác sĩ, chuyện các bệnh viện giao lưu hay hợp tác cũng có thể là lý do
khiến anh ở đây, cô sợ không may bản thân mình nghĩ nhiều, hỏi ra câu đó sẽ làm người ta lúng túng, bản thân cô cũng bối rối đứng đây không biết phải đối phó thế nào với tình cảnh này.
Cuối cùng vẫn là Hạ Chí Thần lên tiếng trước, tiếp tục câu chuyện: “Em gần đây thế nào?”
“Rất tốt ạ.” Khổng Lập Thanh không nói dối, cô thất sự cảm thấy gần
đây cuộc sống của mình tốt hơn nhiều, chí ít là cũng tốt gấp vạn lần
tưởng tượng của cô.
“Anh có đến nhà tìm nhưng hình như em không còn ở đó nữa.” Hạ Chí
Thần hỏi, ngữ điệu lại rất bình thường, mọi lo lắng sau khi tìm thầy
Khổng Lập Thanh tưởng như mất mất tích giờ đã tiêu tan.
“À, em chuyển nhà rồi.” Khổng Lập Thanh trả lời đơn giản, chảng có ý giải thích gì nhiều, bọn họ thực ra sớm đã là người xa lạ.
Cả hai đứng đó im lặng một lúc, Hạ Chí Thần trầm mặc vì thấy thái độ
của Khổng Lập Thanh rõ ràng không muốn nói tiếp chuyện này, khiến bao
nhiêu lo lắng của anh thời gian qua đều thành vô vị, còn Khổng Lập Thanh im lặng hoàn toàn lại vì cô chẳng biết phải nói gì.
Trong bầu không khí yên lặng, Khổng Lập Thanh dần dần thả lỏng bản
thân. Cô đột nhiên phát hiện ra một điều, tâm trạng bối rối khó xử mỗi
khi gặp Hạ Chí Thần trước đây, bây giờ dường như đã biến đi đâu hết cả.
Thời gian trước mỗi lần đối diện con người này cô đều cảm thấy áp lực,
tâm trạng nặng nề, còn hiện giờ cô chỉ thấy nóng ruột bởi có thể Chu
Diệp Chương đã đến, cô còn phải chạy ra đón anh. Trước đây Khổng Lập
Thanh cũng biết Hạ Chí Thần có ý với mình, nhưng cô buộc phải tỏ thái độ cự tuyệt, chỉ có điều thái độ cự tuyệt đó chỉ là kiểu từ chối không rõ
ràng, đó hoàn toàn là do cô thiếu dũng khí đối mặt với anh chứ không
phải kiểu lạt mềm buộc chặt.
Không hiểu sao tâm trạng Khổng Lập Thanh đột nhiên trở nên bình thản
như thế, những lúng túng khi xưa hầu như đã không còn, sự thay đổi đó
khiến cô chớp mắt hiểu ra, mình cần nói chuyện với Hạ Chí Thần, đã đến
lúc hai người cùng phải thoát ra khỏi câu chuyện khó xử năm ấy.
Sau một hồi phân vân, Khổng Lập Thanh lên tiếng: “Sư huynh, chỗ này
hơi tối, chúng ta qua bên kia nói chuyện được không?” Giọng cô không lí
nhí như trước nữa mà thanh âm cao hơn một chút, ngữ khí cũng bình thản
hơn nhiều.
Hạ Chí Thần nhận ra sự thay đổi của cô, khẽ gật đầu đồng ý: “Ừ.”
Hai người sóng đôi đi ra cổng bệnh viện, mỗi người mang một tâm trạng riêng, cả đoạn đường đi không ai nói chuyện với ai. Một trận gió mang
theo hơi ấm cuối ngày ùa đến, lúc này mới chớm hoàng hôn nên trời còn
sáng rõ, bệnh viện có một khoảng sân rất rộng, Khổng Lập Thanh vẫn chưa
thấy xe của Chu Diệp Chương đỗ ngoài, lúc này đang là giờ cao điểm, có
lẽ anh đến muộn một chút vì tắc đường.
Khổng Lập Thanh đứng trên bậc cầu thang hít một hơi thật sâu, cảm xúc tích tụ trong lòng nhiều năm cũng theo hơi thở mà nhẹ đi không ít, cô
quay sang nhìn Hạ Chí Thần bên cạnh, ánh mắt anh ta nhìn lại cô thâm
trầm ẩn giấu nhiều cảm xúc. Khổng Lập Thanh quay đầu tránh đi, ánh mắt
nhìn xa xăm phía chân trời, giọng có chút bùi ngùi: “Sư huynh, thất ra
thời đại học có nhiều chuyện đến giờ em vẫn nhớ mãi.”
Đúng vậy, thời gian đó cô khổ cực nỗ lực hết sức cuối cùng cũng giành được học bổng, lần đầu tiên có được cảm giác thành công, con đường nhỏ
rợp bóng cây trong trường đại học, những nam sinh người đẫm mồ hôi trên
sân tập, thật sự là những hồi ức đẹp. Chỉ là lúc đó cô thường xuyên bị
ám ảnh bởi cuộc sống đầy khó khăn, áp lực và tự ti, cô trốn trong thế
giới của riêng mình, những điều đẹp đẽ kia không hề để tâm đến. Nhớ lại
thời đại học, trong mắt người khác cô là người chậm chạp khó gần, không
biết giao tiếp, quả thật khiến nhiều người ghét cho nên bị bạn học chế
nhạo hay coi thường cũng không phải không có lý do, Khổng Lập Thanh bắt
đầu hồi tưởng lại về bản thân mình.
Người đàn ông bên cạnh không nói gì, Khổng Lập Thanh tiếp tục: “Sư
huynh, anh là người tốt. Khi còn trẻ hai chúng ta vướng phải sai lầm
này, nhưng ngẫm lại cho dù có áy náy chẳng qua cũng chỉ là một lần vô
tình, vậy mà nhiều năm như vậy anh vẫn canh cánh trong lòng, còn giúp đỡ em, anh làm như thế kỳ thực em cũng thấy không thoải mái.”
Giọng Khổng Lập Thanh hơi lạc đi, Hạ Chí Thần đứng bên cạnh khẽ thở
dài, giọng nói buồn phiền vô hạn: “Lập Thanh, rốt cuộc em đã chịu nói
chuyện với anh.”
Không hiểu sao nghe câu nói của Hạ Chí Thần, lòng Khổng Lập Thanh
trong khoảnh khắc dâng lên niềm chua xót khôn tả, nước mắt cũng muốn
trào mi. Cô phải cố tình chớp mắt mấy lần, ghìm dòng lệ xuống, nước mắt
bị nén lại vẫn làm cảnh vật trước mắt mơ hồ. Hồi đó bản thân tự ti, ngốc nghếch và yếu đuối thế nào cô không mấy khi dám nhớ lại, chỉ khi đêm
xuống