
khuôn mắt ông ta có mấy phần hung dữ khó gần.
Lúc Lâm Bội xuống đến lầu một, quang cảnh dường như không có gì đổi
khác so với lúc trước anh ta bước vào, có chăng là thêm Lâm Tương Nam
cũng ở đó. Phòng khách lúc này vẫn không có ai để ý đến anh ta, anh ta
cũng chẳng thèm chào hỏi ai nữa. Nhà họ Lâm bây giờ, ngoại trừ Lâm lão
gia trên gác, không còn ai khiến anh ta cảm thấy phải khúm núm, lấy lòng cả.
Vội vã bước ra khỏi cửa, nhận lại chiếc áo khoác từ tay bảo mẫu mặc
lên người, cẩn thận cài hết hàng cúc, cũng chẳng buồn quay đầu nhìn lại, Lâm Bội xông thẳng ra ngoài, trườn mình vào màn mưa mờ mịt.
Ra khỏi nhà họ Lâm, Lâm Bội theo thói quen ngửa mặt lên nhìn bầu
trời. Bầu trời đêm tối đen như mực, cả mảng mực đen đó úp xuống thành
phố, cũng như bóng đen nhà họ Lâm dội xuống cuộc đời anh ta, không chừa
lấy một tia hy vọng. Phía sau lưng kia là cả một bãi lầy ngập ngụa, bao
nhiêu năm phải lăn lộn trong đó, con người anh ta từ trong ra ngoài đều
thấm bẩn, không cách nào gột rửa nổi. Anh ta hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng lại không cam tâm chịu bị bóng tối bao trùm như vậy. Mấy năm gần đây
anh ta lăn lộn vất vả và lập nên cơ đồ, thầm mưu tính làm một chuyện,
đời anh ta coi như đã hết hy vọng, cho dù đến cuối cùng phải mất đi cái
mạng này, thì cũng coi như là một cách giải thoát. Kể từ khi trong đầu
nảy ra ý tưởng đó, chỉ cần anh ta đến nhà họ Lâm một lần, quyết tâm sẽ
tăng lên một phần.
Lúc này đã bước sang tháng Mười hai, thời tiết ngày một thêm lạnh,
mọi người đã phải mặc áo khoác dày. Hôm nay là một ngày bình thường,
buổi trưa Khổng Lập Thanh nhận được điện thoại của Chu Diệp Chương gọi
đến khi cô vừa ăn xong bữa trưa. Lúc này giờ nghỉ còn chưa hết, đúng là
lúc rảnh rỗi nhất trong ngày làm việc của cô, thời gian vừa khéo, có lẽ
là anh đã tính toán căn chuẩn thời gian gọi đến.
Khổng Lập Thanh gặp Chu Diệp Chương đã được hơn năm tháng, nhưng bọn
họ chưa từng lấy số điện thoại của nhau. Khổng Lập Thanh từ đó đến giờ
cũng không hỏi chuyện này, Chu Diệp Chương cũng chưa bao giờ chủ động
gọi điện thoại, cho nên khi di động hiển thị số lạ gọi đến, Khổng Lập
Thanh cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều thuận tay bắt máy.
“Là anh.” Giọng đàn ông trầm ấm từ điện thoại vang lên, mấy từ ngắn gọn, súc tích.
Khổng Lập Thanh lập tức nhận ra người gọi là Chu Diệp Chương, cô vô thức “à” một tiếng.
“Ăn cơm xong chưa?” Lẫn trong tiếng nói vang lên âm thanh lật giấy loạt soạt.
Đầu Khổng Lập Thanh bỗng nhiên phác ra một bức ảnh, trong khung cảnh
rộng tãi sáng sủa của văn phòng làm việc, sau lưng người đàn ông là cửa
sổ kính sát nền, bên ngoài mặt trời ban trưa chói chang rực rỡ, Chu Diệp Chương một tay giữ điện thoại, một tay lật tài liệu, thản nhiên cất
lời, những ngón tay thon dài linh hoạt, móng tay sáng bóng sạch sẽ. Cô
ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, là một ngày nắng đẹp, ngừng một lát, Khổng Lập Thanh mới đáp: “Vừa ăn xong.”
“Tối nay chúng ta ra ngoài ăn tối. Lát nữa tan làm anh đến đón em.”
“Vâng.” Không cần suy nghĩ, Khổng Lập Thanh đồng ý.
Đợi Khổng Lập Thanh trả lời, Chu Diệp Chương nhanh chóng cúp điện
thoại, không dài dòng, anh đã quen đứng ở vị trí lãnh đạo, cho dù không
lãng mạn nhưng đối với kiểu người đơn giản như Khổng Lập Thanh mà nói
cũng đỡ phải mất công suy nghĩ. Rõ ràng, dưới sự quyết đoán của anh, chỉ trong thời gian ngắn đã khiến cô hình thành thói quen nghe lời.
Khổng Lập Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ cười, sau đó thôi mơ màng,
nhanh tay lưu lại số điện thoại, cúi đầu sắp xếp công việc buổi chiều.
Buổi chiều bệnh nhân thường không đông, đầu giờ cũng khá bận, nhưng
sau khoảng ba giờ chiều, công việc dường như giảm đi phân nửa, tiếp thêm vài sản phụ đến khám thai đã hết giờ làm. Đồng hồ treo tường chỉ bốn
giờ năm mươi, Khổng Lập Thanh lại ngẩng đầu nhìn một lần nữa, buổi chiều nay rõ ràng cô nhìn đồng hồ nhiều hơn mọi ngày, trong lòng mơ hồ chờ
đợi không rõ, dù gì Chu Diệp Chương từ trước đến nay chưa từng “công
khai hẹn hò” thế này.
Dừng tay thu dọn đồ dùng chuẩn bị tan làm, động tác có chút vội vàng, đáy tim dường như nhen lên ngọn lửa mừng vui nho nhỏ, loại tâm trạng
chờ mong này bắt đầu xuất hiện trong cô từ khi nào vậy? Dường như đó là
câu chuyện từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi giờ có cố gắng nhớ lại cũng chỉ
cảm thấy bất lực. Khổng Lập Thanh lòng đầy suy tư, tay cầm túi xách bước ra khỏi phòng làm việc tiến thẳng tới cổng bệnh viện.
Khu ngoại trú vào giờ tan ca ít khi có người, hôm nay thậm chí còn
không có ai, đèn hành lang hơi tối, Khổng Lập Thanh cất bước đều đều
không có ý dừng lại chút nào. Cô cảm thấy bước chân vô thức bị thứ cảm
xúc mơ hồ trong tim thục giục mà trở nên vội vã. “Lập Thanh.” Một giọng
nói trầm ấm đầy sức sống vang lên, tim cô lặng đi một hồi, trong lòng
thấy khẽ hoảng hốt.
Khổng Lập Thanh quay người nhìn lại phía sau, Hạ Chí Thần ngồi ở băng ghế đợi khám, cô vội đi đến mức lướt qua mà không thấy anh ngồi đây.
Hạ Chí Thần ngẩng nhìn cô, không đứng lên nhưng ánh mắt nheo nheo khẽ cười: “Hi, Lập Thanh.” Nụ cười của anh hơi mệt mỏi, tinh