
gày gò, mặc một bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, an nhiên tự tại ngồi ở đó. Là lão gia của nhà họ Lâm, hiện nay đã nghỉ hưu an dưỡng tại nhà, nhưng vị trí của nhà họ Lâm trên chính trường không vì việc ông về hưu mà bị
ảnh hưởng, bởi phe cánh chính trị của ông vẫn hùng hậu như cũ. Lâm Bội
nhẹ bước lên phía trước, lễ phép chào: “Ông nội, cháu mới về.”
Ông già rõ ràng đã sớm biết Lâm Bội đứng ở cửa, lại đợi cho anh ta
chào xong mới bỏ cuốn sách trên tay xuống, ngẩng lên nhìn, không nói
năng gì, khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt mang theo khí thế áp đảo nhìn về
phía Lâm Bội.
Lâm Bội bị “chiếu tướng”, chỉ cố gắng đứng thẳng lưng, cho dù có tỏ
ra bình tĩnh đối diện với cái nhìn của Lâm lão gia thì lưng Lâm Bội cũng dần ướt đẫm. Trong lòng anh ta thừa rõ, Lâm lão gia đang ra đòn phủ đầu thử sức mình. Trong nhà họ Lâm này chẳng có người nào đứng trước mặt
Lâm lão gia mà có thể che giấu được cảm xúc, đang nghĩ gì thì sẽ thể
hiện ra như thế, trong khi mọi người từ trước tới nay chưa ai từng nhìn
thấu được Lâm lão gia.
Cuối cùng sau khi cảm thấy hài lòng, Lâm lão gia mới chỉ chỉ vào
chiếc ghế cạnh bên, thủng thẳng nói: “Ngồi xuống đi.” Lâm Bội chậm rãi
bước đến, cẩn thận ngồi xuống.
Trên trà kỷ trước mặt bày sẵn bộ ấm chén, ấm trà nhỏ, từ vòi ấm còn
toả khói nóng, xem chừng Lâm lão gia đã dày công chuẩn bị cho buổi tiếp
đón anh ta tối nay. Lâm lão gia nhấc ấm trà rót một cốc đầy đén trước
măth anh ta nói: “Uống thử xem sao.”
Lâm Bội nghe lời nhấc chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng lan
khắp miệng. Lâm lão gia cũng tự mình rót một chén, sau khi chậm rãi nâng lên nhấp một nhấp, ông mới khẽ nói: “Gần đây bận chuyện gì?”
Lâm Bội thẳng lưng, vươn người về trước một chút thận trọng trả lời:
“Cũng không bận gì ạ, cháu vẫn thế, chỉ là chút việc buôn bán thôi.”
Động tác nâng chén trà lên uống của Lâm lão gia dừng lại một chút,
mắt nhìn sang Lâm Bội, ánh mắt sâu xa khó dò nhưng không nói câu nào.
Uống hết chén trà, Lâm lão gia khẽ vẫy tay, ra lệnh “Thu dọn chỗ này, mang bàn cờ vây ra đây, cùng ta chơi một ván.”
“Vâng” Lâm Bội đứng lên nhanh chóng dọn ấm chén đi, đến bên giá sách lấy bàn cờ vây, cẩn thận đem đến.
Lâm lão gia nhận quân đen, Lâm Bội nhận quân trắng, quân đen đi
trước, quân của Lâm Bội đi sau, hai người yên lặng không nói bắt đầu
triển khai ván cờ.
Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách giống như không có ý ngừng lại, tiếng
mưa đập vào cửa sổ lộp bộp, âm thanh ấy đi qua tai Lâm Bội lại như một
tiếng nổ vang trong lòng. Anh ta bắt đầu rối loạn, Lâm lão gia quá lợi
hại, cho dù anh ta có cố tỏ vẻ bình tĩnh cũng không thể qua được mắt ông già. Ván cờ này chưa chơi đã thấy trước kết cục thảm bại của Lâm Bội.
Quân trắng bị quân đen vây kín, không thể tìm thấy một lối thoát nào, Lâm Bội cuối cùng cũng buông tay chịu thua.
Hết một ván, Lâm Bội lặng lẽ thu dọn bàn cờ, Lâm lão gia ngồi ở ghế
đối diện lặng lẽ nhìn Lâm Bội cúi đầu, một lúc lâu sau bỗng lên tiếng
nói: “Cháu lớn rồi mà tâm tư lại nông nổi như vậy, không còn giữ được
khí phách ngang tàng như lúc nhỏ nữa.”
Lâm Bội ngẩng lên cười trừ: “Trước mặt ông, cháu lúc nào cũng là đứa trẻ ngu dốt.”
“Vừa rồi ta đã cho cháu ba cơ hội, ba lần đi ta đi đều để lại cơ hội
lật ngược tình thế, nhưng cháu không nhìn ra.” Lâm lão gia vẫn không đổi tư thế ngồi, giọng nói vừa nhỏ vừa chậm.
Lâm Bội ngừng tay thu dọn bàn cờ, trong câu nói đó hàm ý cảnh cáo rất rõ, xưa nay trước mặt người ông này anh ta chưa bao giờ dám khinh xuất, lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Lâm Bội không lên tiếng, Lâm lão gia ngồi ở đối diện lại khẽ thêm một câu giải vây: “Cũng không còn sớm nữa, cháu thu dọn xong thì quay về
nghỉ đi.”
Lâm Bội cúi đầu ngầm đồng ý, tay càng nhanh hơn.
Thu dọn mọi thứ về vị trí ban đầu xong, Lâm Bội đứng dậy cung kính nói với Lâm lão gia: “Ông nội, vậy cháu xin phép về trước.”
Khuôn mặt Lâm lão gia chìm trong bóng tối, vẫy tay đồng ý: “Ừ, đi đi.”
Lâm Bội quay người ra cửa, anh mắt Lâm lão gia dán chặt trên lưng anh ta, cảm giác có chứa sát khí, mỗi bước đi áp lực lại tăng lên một phần, quả nhiên khi chân anh bước tới chỗ cánh cửa, giọng khàn đục của Lâm
lão gia từ phía sau lại chậm rãi truyền tới: “Lâm Bội, cháu họ Lâm, là
người của nhà họ Lâm, cháu biết không?”
Lâm Bội đặt tay trên nắm cửa, nghiêng đầu, khẽ đáp: “Cháu biết ạ.”
Giọng Lâm lão gia không còn ý khinh miệt nữa, nó mang theo hàm ý răn
đe rõ ràng: “Biết rồi thì tốt. Của cháu thì sẽ là của cháu, không phải
của cháu thì đừng có mà giơ tay đoạt lấy.”
Lâm Bội đứng sững ở đó, một lúc sau mới có thể khàn khàn trả lời một tiếng: “Vâng.”
Lâm lão gia lại một lần nữa hất tay: “Đi đi.” Lâm Bội cúi đầu, chầm
chậm bước, dần dần bỏ lại cánh cửa phía sau lưng. Lâm lão gia ngồi trong phòng, sau cánh cửa, lặng nhìn bóng lưng đứa cháu khuất dần khỏi tầm
mắt. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ánh mắt ông già loé lên chút tàn
nhẫn. Đó không phải là khuôn mặt của một người già, nó không có cái ấm
áp bình thản của những người đã kinh qua một đời sương gió, ánh mắt sắc
lạnh có phần độc ác khiến