Snack's 1967
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324354

Bình chọn: 8.00/10/435 lượt.

âm

thanh đơn điệu ấy nghe lâu cũng khiến lòng người sinh buồn phiền. Lâm

Bội cuối cùng cũng mở cửa xe bước xuống, không khí ẩm ướt, gió mang theo hơi lạnh lùa qua quần áo, chạm vào da thịt.

“Đây có lẽ là cơn mưa cuối cùng của năm nay.” Lâm Bội dừng trước cổng nhà họ Lâm nghĩ như vậy.

Cơ ngơi của nhà họ Lâm danh gia vọng tộc được xây dựng ở một vị trí

đặc biệt của thành phố B. Nơi đây, người bình thường không thể lại gần,

từ cổng tới sân bố trí bao nhiêu rào cản, bao nhiêu trạm gác, là chỗ ở

của lãnh đạo cấp cao, cũng là một nơi bị xem như vùng ví mật.

Bên ngoài nhà họ Lâm có một cái sân, từ ngoài nhìn vào cũng không quá bắt mắt, tường vây cũ, cây đại thụ xoè bóng, chỉ những người học rộng

hiểu nhiều mới biết chỗ này quyền cao thế mạnh. Lâm Bội yên lặng, đứng

rất lâu trước cánh cổng sắt uốn hoa lớn. Mười tuổi anh ta bước vào nhà

họ Lâm, mười chín tuổi chuyển khỏi nhà đó, ở đây gần mười năm, nơi này

đối với anh ta mà nói chỉ là một vũng lầy, chìm sâu trong đó chỉ có cảm

giác dơ bẩn, nhớp nháp và nghẹt thở.

Nhìn chăm chú phía trước một lúc lâu, Lâm Bội lại ngóc nhìn bầu trời

tối đen, đèn đường vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt anh ta, từ trên cao

nhìn xuống Lâm Bội có một khuôn mặt rất đẹp, da trắng xanh nên thoạt

nhìn hơi yếu đuối, đôi con ngươi đen láy phản chiếu ánh đèn lấp loáng.

Thời tiết rất lạnh, Lâm Bội thở dài, làn hơi mỏng manh còn đang quanh quẩn chưa kịp tụ lại đã bị gió thổi tan. Mỗi lần quay lại nơi này Lâm

Bội đều cảm thấy rất áp lực, như thể có tảng đá to đè nặng trong lòng,

luôn cảm thấy nghẹt thở, qua bao nhiêu năm rồi, cho dù anh ta đã cố gắng trở nên mạnh mẽ thì cảm giác ngột ngạt ấy vẫn không mất đi, thậm chí

còn ngày càng rõ hơn.

Lâm Bội cúi đầu bình tĩnh hít thở mấy lần, sau khi đàn áp cảm giác

hỗn loạn kia xuống, anh ta đưa tay phải lên, cánh cổng sắt kẽo kẹt mở

ra.

Phía sau cổng đáng lẽ phải là một vườn cây xanh um thì qua cơn mưa

cuối thu chỉ còn lại cảm giác hoang tàn xơ xác, khóm hồng trong góc vườn hoa bị vùi dập tả tơi, cành lá vẫn không ngừng run rẩy trong gió lạnh.

Một hành lang hẹp dài uốn lượn là con đường duy nhất dẫn tới tiểu

lầu. Nữ chủ nhân nhà họ Lâm tự nhận mình là người thanh lịch, khoảnh sân không lớn lắm này được bà trồng đầy các loại cỏ cây hoa lá, đoạn hành

lang quanh co cũng không bị bỏ qua. Chẳng biết đã trồng loại cây gì, chỉ còn có một loại hoa trắng mọc xen kẽ, loại hoa này mùi hương rất nồng,

mỗi lần Lâm Bội đi qua ngửi phải đều cảm thấy bụng nhộn nhạo muốn nôn,

đầu óc quay cuồng.

Mùa này dây leo đã héo hết, đèn trong nhà hắt ra bị hành lang gấp

khúc phân thành những khoảng sáng loang lổ. Lâm Bội bước đi, áo khoác

ngoài màu nâu nhạt, thân hình cao gầy thẳng tắp, bước rất chậm, đường đi lúc sáng lúc tối, bóng lưng theo bước đi lúc ẩn lúc hiện, Lâm Bội rất

gầy, da mặt lại xanh xao hơn bình thường, nhìn nghiêng cảm giác hơi yếu

ớt, nhưng dáng người anh ta luôn vươn thẳng, bước chân điềm tĩnh mà vững chãi, mỗi lần hiện ra trong ánh sáng mặt anh ta lại cành thêm phần lạnh lùng, cho tới lúc dừng trước cửa lớn, khuôn mặt ấy đã biến thành một

lớp mặt nạ đóng băng.

Cửa nhà sớm đã có bảo mẫu chạy đến mở. Lâm Bội sau khi đi vào bèn cởi áo khoác ngoài đã ẩm đưa cho bảo mẫu đứng bên cạnh, không có thêm động

tác nào, thong thả đi vào trong.

Cửa nhà dẫn thẳng vào phòng khách, nơi đó vang lên tiếng tivi, Lâm

Bội bước vào trong giọng nói mơ hồ của phát thanh viên, không gian rất

rộng, không chọn lối bài trí xa hoa cầu kỳ, nội thất thiết kế đơn giản

nhưng lại mang cảm giác phô trương, loại phô trương này trong mắt Lâm

Bội thật nông cạn, nó có nghĩa là cái gì cũng to, tivi cực to, sofa cực

to, bàn trà cực to, còn cả gạch men lát nền cỡ đại sáng bóng.

Phòng khách có hai người ngồi đó, người phụ nữ ngồi trên ghế sofa dài xem tivi như thể chuyên gia thẩm định, người đàn ông ngồi ở sofa đơn,

tay giữ tờ báo đọc cũng rất tập trung, hai người đều đã nhiều tuổi nhưng nhờ chịu khó chăm sóc cơ thể nên nhìn như mới ngoài bốn mươi.

Lâm Bội dừng ngay phía sau lưng hai người, chẳng ai hỏi han anh ta,

thậm chí từ lúc biết anh ta đi vào, hai người này còn không hề ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái. Từ góc đứng của Lâm Bội chỉ thấy khuôn mặt

nhìn nghiêng của người đàn ông, bàn tay cầm tờ báo của ông ta còn kẹp

điếu thuốc hút dở, khuôn mặt chìm trong màn khói thuốc, nhìn không rõ.

Trong ấn tượng của Lâm Bội, bao nhiêu năm qua nhưng anh ta chưa từng

nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông ấy. Ông ta như bức tượng Phật, quanh năm ẩn sau hương khói, từ trước tới giờ vẫn luôn yên lặng bất động,

ngồi nhìn nhân gian khốn khổ lầm than, có điều đó lại là cha đẻ anh ta.

Người đàn ông tên Lâm Kiến Vinh đó là cha Lâm Bội, lúc trẻ cũng là

một anh chàng tuấn tú. Trong tấm ảnh đã ố vàng vẫn còn lưu lại vẻ khôi

ngô với dáng đứng cao gầy thẳng tắp của ông. Có người nói Lâm Bội giống

cha, nhưng anh ta lại rất ghét những người nói như thế.

Lâm Kiến Vinh bây giờ có tuổi nên cũng phát tướng, ngồi đã nhìn rõ

bụng bia. Tóc trên đầu vẫn còn đen nhưng là do dùng thuốc