
ở ra từ bên trong. Phía sau cánh cửa, căn phòng sáng rực, chùm đèn pha lê khổng lồ treo lơ lửng trên trần, đây là căn phòng thiết kế theo
hình bán nguyệt, đối diện với cửa chính là một cửa sổ sát đất bằng kính
trong suốt hình cung, ngoài cửa sổ là cảnh thành phố muôn màu lúc lên
đèn, ngồi ăn trong này có khác nào đang ở trên một quả cầu thuỷ tinh
treo lơ lửng giữa không trung, quả thật là một căn phòng thượng hạng.
Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương vì phải chờ A Thần từ lớp
Taekwondo về nên xuất phát hơi muộn, đến nơi đã thấy ba người đợi trong
phòng, ngoài Lâm Bội, chủ nhân bữa tiệc, còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi.
A Thần chỉ đưa họ vào trong khách sạn rồi đợi bên ngoài hành lang
phòng bao chứ không cùng vào dùng bữa. Khổng Lập Thanh chưa kịp tò mò
xem cậu ta đứng ở đâu đã bị Chu Diệp Chương đẩy tới trước. Ba người bên
trong thấy họ đi vào nhất tề đứng dậy đón khách, người bước lên đầu tiên là một người đàn ông khuôn mặt dữ tợn, anh ta rất cao, cũng rất cường
tráng, động tác mạnh mẽ, khiến người khác cảm thấy rất đàn ông, anh ta
bước tới trước mặt Chu Diệp Chương, chưa vội nói, mà đưa tay vỗ vai anh
ra vẻ thân thiết: “Lần này đến thành phố B cũng không báo cho tôi, phải
qua người khác dẫn mối mới gặp được anh.”
Chu Diệp Chương dường như không chú ý tới anh ta, anh trước tiên quay sang nhắc Khổng Lập Thanh cởi áo khoác ngoài để anh đưa cho nhân viên
phục vụ rồi mới quay lại thong thả đáp lời người đàn ông kia: “Đến đây
mới nghỉ ngơi được có mấy ngày, lại quá bận lo chút cuyện riêng, vốn
nghĩ đợi mấy ngày nữa thư thả sẽ tới gặp, không ngờ hôm nay anh Lâm lại
cũng mời anh.”
Người đàn ông kia nghe Chu Diệp Chương giải thích xong, trong tích
tắc ánh mắt đã chuyển sang nhìn Khổng Lập Thanh, ánh mắt anh ta vừa dò
xét trắng trợn vừa có ý giễu cợt đùa bỡn khiến người khác khó chịu. Nhìn chán Khổng Lập Thanh anh ta liền quay sang cười tủm tỉm trêu Chu Diệp
Chương: “Bận việc riêng gì vậy? Nói tôi nghe thử xem sao.”
Chu Diệp Chương cũng cười, đặt tay lên vai Khổng Lập Thanh, đẩy cô
lên trước, nói: “Xin giới thiệu với mọi người, Khổng Lập Thanh, em dâu
anh, làm ở bệnh viện số ba trong thành phố, sau này có việc gì phiền anh chiếu cố một chút giúp tôi.” Nói xong lại đưa bên tay còn rỗi chỉ sang
người đàn ông: “Đây là Hạ Bác Đào, ông bạn đểu của anh. Anh ta miệng
lưỡi độc địa, em không cần bận tâm.”
Khổng Lập Thanh cười rất tự nhiên, trong ấn tượng của cô, Chu Diệp
Chương luôn là một người lạnh lùng nghiêm túc, vậy mà với người đàn ông
này anh có thể trêu đùa như vậy, có thể thấy quan hệ hai người rất đặc
biệt, cho nên cô cũng chủ động chào hỏi Hạ Bác Đào: “Anh Hạ, chào anh.”
Hạ Bác Đào chẳng bận tâm chuyện bị Chu Diệp Chương giới thiệu là đồ
độc mồm độc miệng, anh ta cười tươi chia tay ra bắt tay Khổng Lập Thanh, lúc bắt tay còn lắc lắc hai cái, cảm khái nói: “Thật không dễ, thật
không dễ.”
Khổng Lập Thanh bị lây ý cười của anh ta, cũng tươi cười cho dù không hiểu anh ta nói “không dễ dàng” là có ý gì, nhưng cảm giác đó là người
tốt, lòng cô nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bọn họ cười nói tự nhiên bên cạnh hai người yên lặng, Lâm Bội đứng
bên cạnh cũng cười xã giao, Chu Diệp Chương vừa giới thiệu Khổng Lập
Thanh rất trang trọng, khác hẳn lúc bị chủ nhiệm Lưu truy hỏi hôm qua
chỉ đùa đùa nhận là “nhà tôi.” Do đó anh ta ngầm tranh thủ đánh giá vị
trí của Hạ Bác Đào và Khổng Lập Thanh trong lòng Chu Diệp Chương.
Chu Diệp Chương nhân lúc Hạ Bác Đào nói chuyện với Khổng Lập Thanh
bèn quay sang nói chuyện với Lâm Bội: “Lâm Bội, anh khách sáo quá, tôi
đang muốn mời anh dùng bữa, ai ngờ lại bị anh nhanh hơn mời trước thế
này.”
“Giống nhau cả, giống nhau cả, có thể mời được mọi người tới đây, bản thân tôi cũng thấy rất vinh hạnh.”
“Vậy đấy, vậy đấy.” Hai người cũng cười ha hả bắt tay nhau, cho dù là vui vẻ nhưng thái độ của Chu Diệp Chương với Lâm Bội và Hạ Bác Đào có
phân biệt thân sơ rõ ràng, Khổng Lập Thanh đứng bên quan sát thấy, cẩn
thận ghi nhớ.
Trong phòng còn có một cô gái, từ lúc họ đến cô ấy chưa lên tiếng,
nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Hạ Bác Đào, Khổng Lập Thanh đoán cô gái này đi cùng với anh ta.
Chu Diệp Chương chào hỏi hai người đàn ông xong liền quay sang cô gái đó: “Vương Điềm, lâu rồi không gặp, gần đây thế nào?”
Cô gái tên Vương Điềm, cao cao gầy gầy, ăn mặc theo phong cách phụ nữ thành đạt, nhìn bề ngoài cũng không còn quá trẻ. Lúc cô ấy đứng im
không nói trông có vẻ rất sắc sảo, nhưng khi lên tiếng lại khiến người
ta có cảm giác là một con người khác, trước khi nói cô ấy thậm chí còn
làm bộ chun mũi, điệu bộ ngây thơ như một cô nàng đơn giản, Vương Điềm
đáp lại câu hỏi của Chu Diệp Chương: “Cũng tạm thôi.”
Chu Diệp Chương lại trêu Vương Diềm: “Cô và Hạ Bác Đào khi nào thì tổ chức, tôi cũng muốn uống rượu mừng.”
Câu hỏi của Chu Diệp Chương rõ ràng chạm đến chuyện cấm kị của Vương
Điềm, cô gái càng nhăn mày chun mũi, quay đi chỗ khác không trả lời anh.
Hạ Bác Đào bên cạnh quan sát thấy thế bèn vội vàng đi qua Khổng Lập
Thanh đẩy vai Chu Diệp Chương ngồi vào chỗ,