
vùi mình trong chăn, nước mắt ướt nhoè, câu chuyện ngày đó mới
miên man tìm về. Cô gái run rẩy khóc ấy không được ai cứu vớt, chỉ có
thể đem đắng cay nuốt xuống đáy lòng, chỉ là thỉnh thoảng những đắng cay đó vẫn dội về cùng cô rơi lệ.
Tần nhìn của Khổng Lập Thanh xuất hiện chiếc xe Cadilac màu đen quen
thuộc, cô khẽ nhấp miệng, sau khi cổ họng bớt khô đắng, Khổng Lập Thanh
nói với Hạ Chí Thần, ngữ khí rất kiên định: “Sư huynh, sau này anh đừng
tới tìm em nữa, thực ra anh cũng biết chúng ta không thể đúng không?”
Khuôn mặt Hạ Chí Thần hiện lên vẻ chua xót, giọng anh khàn khàn: “Anh có thể đấu tranh, Lập Thanh, những năm gần đây anh không thể thích ai,
không phải anh đang chuộc tội với em, anh thật sự hối hận.”
Khổng Lập Thanh năm đó bị bao nhiêu người bỡn cợt nhưng ánh mắt luôn
nhìn về phía anh. Mà anh hồi ấy không hề thật lòng với cô chỉ hùa theo
đám bạn trêu đùa nhận cô là bạn gái. Mỗi ngày cô bất chấp nắng mưa đều
mang bữa sáng đến cho anh, giúp anh giặt quần áo, ghi chép bài vở. Không chỉ giúp anh làm nhiều chuyện như vậy, cô còn nhẫn nhịn vứt bỏ tự tôn
để chịu đựng người khác dè bỉu. Lúc đó anh chỉ cảm thấy cô rẻ tiền, sau
này khi hiểu chuyện mới dần ý thức được có mấy ai dám bất chấp sĩ diện
như vậy đi yêu một người? Nhiều năm sau, anh mới nhận ra bản thân mình
ấu trĩ đã làm tổn thương Khổng Lập Thanh, đồng thời cũng đã tự tay phá
huỷ một điều vô cùng quý giá trong cuộc đời mình.
Tầm mắt Khổng Lập Thanh chuyển đến chỗ chiếc Cadilac đỗ, phía sau
cánh cửa màu đen không thấy động tĩnh gì, lòng cô thầm lo âu, quay sang
nhìn Hạ Chí Thần bên cạnh, khẽ lắc đầu cười nhẹ: “Sư huynh, em không làm được, tình cảm năm ấy của em không còn. Để cho em thoải mái sống cuộc
sống của mình được không?”
Ánh mắt Hạ Chí Thần di chuyển theo Khổng Lập Thanh đến chiếc xe màu
đen đỗ ngay chân cầu thang, đôi mắt ngay lập tức trở nên buồn bã. Thật
ra nhiều năm cố gắng nhưng không thể làm lại, anh cũng thấy mệt mỏi,
giây phút này lòng anh cũng dâng lên cảm giác được giải thoát: “Lập
Thanh, em thay đổi rất nhiều. Là anh ta khiến em thay đổi?” Câu hỏi của
anh đi thẳng tới đích.
Khổng Lập Thanh cúi đầu nhìn đôi chân mình, không trả lời. Bản thân
cô cũng tự biết bản thân mình thay đổi vì ai. Những ngày này Chu Diệp
Chương đưa cô đi tham gia một vài hoạt động, anh luôn cùng cô sóng vai,
tôn trọng cô, giới thiệu cô với mọi người, bất luận vì lí do gì cũng
không để người khác xem thường cô. Cô dần dần quen thẳng lưng ưỡn ngực
bước đi, nỗi sợ hãi trước đây dần dần biến thành một loại khí chất lạnh
lùng, cô cởi mở hơn, thế giới quan sát của cô bắt đầu bình thường trở
lại. Mặc dù cô đã thực sự thay đổi nhưng những điều này cô muốn để trong lòng không thích mang ra nói cho người khác biết.
Sau một lúc yên lặng, Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn người đàn ông đã từng là quá khứ một thời của mình, nói lời tạm biệt: “Sư huynh, em phải đi rồi... anh nhớ bảo trọng.”
Hạ Chí Thần mỉm cười có chút miễn cưỡng, anh khẽ gật đầu nhưng không
nói gì. Khổng Lập Thanh cũng khẽ gật đầu đáp lại, khoảnh khắc cuối cùng
đó cô muốn giơ tay chạm vào anh, nhưng bàn tay đưa ra được nửa đường bèn thu lại, không phải không lưu luyến, những điều rối rắm trong cảm tính
ngày đó, cô vĩnh viễn không thể nào nói rõ, bởi không ai thực sự hiểu,
kể cả người trước mắt được coi là đương sự này. Sau vài giây, cô không
hề do dự, xoay người bước xuống dưới cầu thang, đi được hai bước, phía
sau lại truyền đến giọng nói của Hạ Chí Thần: “Lập Thanh.”
Khổng Lập Thanh quay lại, Hạ Chí Thần vẫn đứng trên cầu thang, ánh
mắt phức tạp khó đọc ra tâm trạng: “Em cũng phải sống cho tốt, anh biết
em từ trước tới nay đều không dễ dàng gì.” Giọng Hạ Chí Thần có vẻ run
run, đứng ở xa nghe không thật rõ.
Khổng Lập Thanh cảm thấy không khí có phần bi thương, cô cố gắng cười thật tươi, nói rõ: “Sư huynh, cảm ơn anh.”
Đúng thế, phải cảm ơn anh, là anh đã giúp cô có thể đối mặt với quá
khứ, dần dần đặt dấu chấm hết trong lòng, cuối cùng không phải dằn vặt
đau thương nữa, cô không cần Hạ Chí Thần hiểu thấu suy nghĩ của mình,
thật ra những gì nói với anh hôm nay không quá quan trọng, anh là một
phần của quãng đời nhiều nước mắt cô từng trải qua, nhưng đến lúc này cô đã tự giũ bỏ được những ám ảnh trong quá khứ.
Khổng Lập Thanh đứng dưới Hạ Chí Thần hai bậc thang, mặt tươi tắn, nụ cười của cô rạng rỡ cởi mở, gió thổi tung mấy lọn tóc rủ trước trán,
khiến khí chất trầm lặng của cô có thêm chút sinh động, da cô trắng xanh nhìn yếu ớt, nhưng lại là một kiểu khí chất khác biệt, hình ảnh này
đóng đinh trong lòng Hạ Chí Thần. Giây phút này anh sớm đã dự liệu
trước, cuộc sống từ nay về sau của anh, bất kể muốn hay không, thì hình
ảnh này sẽ luôn xuất hiện trong tâm trí, lặp đi lặp lại vô số lần.
Khổng Lập Thanh nói xong không nhìn Hạ Chí Thần, dứt khoát bước xuống dưới, đến bậc thang cuối cùng, cửa xe mở ra, Khổng Lập Thanh không chút do dự cúi người ngồi vào bên trong.
Sau khi bước lên xe, Khổng Lập Thanh tiện tay đóng xửa lại, không
gian bị đóng kín,