Pair of Vintage Old School Fru
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324243

Bình chọn: 8.00/10/424 lượt.

a nên muốn

nói gì cũng nói rất thẳng.

Chu Diệp Chương nghe xong câu trả lời của cô, tay không gõ bàn phím

nữa, mắt cũng không đối góc nhìn, dường như cũng không quá bận tâm đến

quyết định này, hồi lâu sau mới thấy anh khẽ nói một câu: “Vậy cũng

tốt.”

Khổng Lập Thanh quay đầu nhìn theo hướng mắt Chu Diệp Chương cảm thấy anh hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ lạ ở chỗ nào. Sau một lúc không quan sát được gì, cuối cùng cô đành từ bỏ, quay lại tiếp

tục ngây người nhìn lên trần nhà.

Hai người cùng im lặng rất lâu, Chu Diệp Chương vẫn không ngừng tay

đánh máy. Khổng Lập Thanh cảm thấy anh đang có tâm sự trong lòng, hơn

nữa chuyện ấy hẳn có liên quan rất nhiều đến bản thân cô.

Khổng Lập Thanh không phải người quá cứng rắn, nhưng cũng là người

rất ghét bị gò bó. Cô cảm thấy có chuyện khúc mắc với nhau đè nặng trong lòng cũng rất khó chịu, chi bằng cùng nhau đối mặt để hai bên đỡ cảm

thấy bức bối. Cho dù cô không quen chủ động mở lời, nhưng sau một hồi

phân vân cũng cất tiếng: “Hôm nay người đó là đàn anh khoá trên của em,

anh ấy và em...” Nói đến đây cô đột nhiên không thể tiếp tục, vừa rồi

phải lấy hết can đảm mới dám nói ra, nhưng đến khi bắt đầu vào chuyện

mới phát hiện mình chưa hề sửa soạn câu chữ trong đầu trước. Cô và Hạ

Chí Thần cũng không phải hoàn toàn không có gì, nếu muốn nói cho thật rõ ràng thì phải kể ra rất nhiều chuyện trước dây, mà như thế sẽ có cả

những chuyện chẳng dễ gì giãi bày, nhất thời cô cảm thấy bị á khẩu ngay

lúc đó.

Động tác gõ bàn phím của Chu Diệp Chương cuối cùng cũng dừng lại,

Khổng Lập Thanh nghe thấy tiếng anh tắt máy, gọn gàng để lên đầu giường, sau đó quay lại, một bàn tay đặt lên trên trán cô.

Chu Diệp Chương cuốn lọn tóc mái của cô quanh ngón tay mình, trêu đùa qua lại chán chê rồi mới chậm rãi nói: “Anh ta với em có những chuyện

gì rôi?”

“Hả?” Khổng Lập Thanh lại phản ứng chậm nửa nhịp.

“Anh ta với em có những chuyện gì rồi?” Chu Diệp Chương chậm rãi nhắc lại câu hỏi một lần nữa.

“À...” Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn khuôn mặt đàn ông đang cúi trên trán mình, sau đó đột nhiên khẽ cười. Nụ cười của cô mang theo chút tự

trào bất đắc dĩ, dừng lại một chút, cô quay mặt nhìn lên trần nhà bắt

đầu kể: “Lúc trước khi còn đi học, em thích anh ấy, nhưng anh ấy không

thích em, chỉ coi em là trò tiêu khiển trong lúc nhàn rỗi. Sinh nhật năm đó của anh ấy, anh ấy muốn em tặng một món quà đặc biêt, vậy là anh ấy

đưa em đến nhà kho trong sân thể dục, anh biết khi ấy em...” Kể đến đây

Khổng Lập Thanh bỗng nhiên nghẹn ngào, cô quay sang phía Chu Diệp Chương hy vọng có thể nhận được từ anh mấy lời động viên hoặc chia sẻ, nhưng

Chu Diệp Chương lại im lặng, bình thản nhìn cô, ngón tay cuốn tóc cô khi nãy biến thành cái vuốt nhẹ. Giây phút đối mặt đó Khổng Lập Thanh dường như có thể đọc thấu suy nghĩ trong đầu Chu Diệp Chương, anh muốn cô chủ động giải toả những bức bối trong lòng, tự mình mở miệng vết thương,

gọt bỏ ung nhọt, khiến bản thân vững vàng lên từ trong cốt tuỷ. Người

ngoài có thể dìu bạn đứng lên nhưng họ không thể thay bạn chạy được.

Giật mình nhận ra ngụ ý này, Khổng Lập Thanh bất ngờ cảm thấy có thêm

rất nhiều dũng khí, cô bình tĩnh kể nốt câu chuyện: “Anh ấy bảo em cởi

hết quần áo, còn anh ấy lại mặc nguyên, rồi sau đó nhà kho bỗng nhiên có một đám người tiến vào.” Những chuyện về sau, tất cả đều không cần nói

thêm, toàn những thứ ngu ngốc và hoang đường.

Khổng Lập Thanh cuối cùng cũng kể xong toàn bộ câu chuyện, dường như

cũng không quá xấu hổ và đau đớn như cô tưởng tượng, ngược lại trong

lòng xuất hiện một loại cảm giác khó gọi thành tên khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chu Diệp Chương trượt người xuống giường, chui vào chăn ôm lấy Khổng

Lập Thanh, anh khẽ xoa lưng cô rồi nói: “Được rồi, em rất tuyệt, chuyện

đó không có gì khiến em phải xấu hổ, em không làm sai, hành động như vậy là họ tự bôi đen nhân cách bản thân, người xấu hổ phải là bọn họ, không phải em.”

Giọng Chu Diệp Chương trầm ấm, Khổng Lập Thanh vừa nãy còn vô cũng

nhẹ nhõm, giờ bỗng nhiên nước mắt dâng tràn, cảm giác tủi thân cực độ

dâng lên trong lòng, cô nức nở bật khóc thành tiếng.

Chu Diệp Chương ôm cô thật chặt, kiên nhẫn đợi cô khóc cho thoả hận

mới lên tiếng nói sang chuyện khác. “Lần này anh về Hồng Kông có thể qua năm mới quay lại đây, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, gặp chuyện gì

thì gọi điện báo cho anh ngay.”

“Vâng.” Khổng Lập Thanh vẫn còn khóc nấc trả lời anh.

“Vạn Tường phải tiếp tục theo học lớp Taekwondo. Anh để dì Thanh ở

lại đây chăm sóc thằng bé cho em được thư thả hơn một chút.” Chu Diệp

Chương chậm rãi dặn dò, giọng rất hiền hoà, Khổng Lập Thanh nước mắt vẫn ướt má, khóc không thành tiếng.

Đêm hôm đó hai người không làm tình, Khổng Lập Thanh giống như đứa

trẻ cuộn trong lòng Chu Diệp Chương, khóc cho đến lúc mệt quá thì ngủ

thiếp đi. Một giấc ngủ ngon chưa từng thấy, Khổng Lập Thanh mơ hồ cảm

thấy dù bản thân có quay hướng nào vẫn được bao bọc trong một vòng tay

ấm áp, ngủ bao lâu cũng thấy yên tâm, một loại cảm gi