Duck hunt
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324165

Bình chọn: 9.00/10/416 lượt.

bước nào, lần sau gặp trường hợp này thì cậu bé phảu đánh trả ra

làm sao. Giữa Vạn Tường và A Thần vì thế mà tồn tại một tình bạn đặc

biệt. Cách A Thần huấn luyện Vạn Tường cũng rất lợi hại, còn bây giờ

trước mặt là người mẹ yếu mềm chẳng hiểu Taekwondo, Vạn Tường cảm thấy

thất vọng, cậu bé nhớ A Thần.

Thấy Vạn Tường cúi đầu chẳng nói năng gì, lặng lẽ thay quần áo, Khổng Lập Thanh cũng thấy bất lực, cuối cùng chỉ biết xoa đầu cậu bé, nhẹ

nhàng an úi: “Không sao đâu.” Thật sự Khổng Lập Thanh cũng biết đấy chỉ

là một câu an ủi để mà an ủi, tuyệt đối chẳng có tác dụng gì, nhưng quả

thực trong hoàn cảnh này cô cũng chẳng biết phải làm thế nào cho phải.

Khổng Vạn Tường ngẩng cao đầu để mẹ quàng khăn, sau đó lấy giọng hết

sức nghiêm túc hỏi Khổng Lập Thanh: “Mẹ, lúc nào thì A Thần quay lại?”

Khổng Lập Thanh sửng sốt, cuối cùng cũng chỉ có thể trả lời đại khái: “Có lẽ sang năm mới.”

“Ôi!” Vạn Tường rõ ràng không thích đáp án này, giọng cảm thán vút cao vô cùng thất vọng.

Suốt trên đường về Khổng Vạn Tường tâm tình không vui, từ đầu đến

cuối chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khổng Lập Thanh cảm thấy cậu bé

đang tràn đầy tâm trạng thất vọng và bất lực, Chu Diệp Chương đã làm

thay đổi cuộc sống hai người, thế giới của Vạn Tường giờ đây đã không

còn một mình cô nữa, cậu bé khôn lớn rồi, suy nghĩ cũng dần trưởng thành hơn.

Hai mẹ con cùng im lặng không nói gì cho tới khi về nhà, vào đến cửa

đã thấy mùi thức ăn tỏa ra nức mũi, dì Thanh đi từ trong bếp ra đón hai

người, cười híp mí với hai mẹ con đang bước vào: “Về rồi à? Vạn Tường

đói chưa? Bà hấp cho cục cưng một cái bánh gato trứng cực ngon rồi.” Dì

Thanh lúc nào cũng giữ nụ cười hiền hậu như vậy, Khổng Lập Thanh không

hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Khổng Vạn Tường tập Taekwondo cả chiều cũng đói, nghe dì Thanh nhắc

đến món bánh ngọt yêu thích, mặt tươi tỉnh lên mấy phần, thay giày xong

bèn vội chạy đến bên dì Thanh nũng nịu kêu: “Bà nội, cháu đói rồi.”

Dì Thanh không nói gì, trước tiên giữ lấy khuôn mặt cậu bé, vuốt nhẹ

mấy cái: “Làm sao thế này? Ra ngoài bị ai bắt nạt à? Lại còn bị đánh vào mặt nữa.”

Khổng Vạn Tường đỏ mặt không vui, miệng lẩm bẩm: “Không sao ạ.”

Dì Thanh cũng không truy hỏi nữa, khẽ bật cười với điệu bộ của Vạn

Tường rồi đặt tay lên vai đẩy cậu bé đi vào trong bếp. Khổng Lập Thanh

thở dài đầy bất lực theo sau cả hai. Có đôi khi chúng ta sợ gần gũi với

một ai đó trong những khi bực dọc, cũng chỉ bởi sợ làm tổn thương người

đó. Khổng Vạn Tường từ khi trở về luôn giữ khoảng cách với cô, có vẻ vì

sợ sẽ làm gì đó khiến cô buồn. Có thêm người thứ ba, tâm trạng không vui của cậu bé rất nhanh được hoá giải. Suy nghĩ của cậu bé còn chưa trưởng thành, huống hồ nhiều người lớn cũng không tránh khỏi khiếm khuyết, vì

vậy Khổng Lập Thanh cũng thấy không cần quá lo lắng. Chỉ là Vạn Tường

càng ngày càng lớn, những chuyện khiến cô phải lo lắng sợ sẽ ngày một

nhiều, nghĩ đến không khỏi cảm thấy đau đầu.

Ăn xong bữa tối, cuối cùng Khổng Vạn Tường cũng bị dì Thanh dụ cho

cười ra mặt. Cậu bé và dì Thanh rất có duyên với nhau, Khổng Lập Thanh

cũng biết dì Thanh thật lòng yêu quý Vạn Tường, trước mặt dì, Vạn Tường

rất ngoan ngoãn hiếu thảo, dì ấy cũng yêu chiều cậu bé, hai người quan

hệ rất tốt.

Sau bữa tối, Khổng Vạn Tường ngồi xem tivi, dì Thanh thu dọn nhà cửa

xong cũng ngồi lại chơi cùng hai mẹ con cô. Đợi Khổng Vạn Tường đến giờ

đi ngủ, Khổng Lập Thanh đưa cậu bé lên tầng dì Thanh mới xuống nghỉ

ngơi.

Khổng Vạn Tường tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ lông chui vào chăn ấm,

Khổng Lập Thanh ngồi dựa trên đầu giường, đọc truyện cổ tích cho cậu bé

nghe. Cô không phải người bẩm sinh có giọng nói hay, khi đọc truyện

không biết nhấn giọng lên bổng xuống trầm, chỉ có thể đọc đều đều không

mấy sống động, nhưng cũng may sao bao nhiêu năm qua Khổng Vạn Tường sớm

đã quen, câu chuyện mới đọc được một nửa cậu bé đã mơ màng thiếp đi.

Khổng Lập Thanh thấy Khổng Vạn Tường ngáp ngủ liền cất cuốn truyện

trong tay, nghiêng người nằm bên cậu bé, xoa lưng giúp Vạn Tường dễ ngủ.

Khổng Vạn Tường trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ đột nhiên xoay lại ôm chặt Khổng Lập Thanh hói: “Me, còn bao lâu nữa mới sang năm mới?”

Đầu Khổng Vạn Tường gối lên bụng cô, giọng nũng nịu chờ đợi, trái tim Khổng Lập Thanh như có sóng xô nhè nhẹ, cô nói khe khẽ: “Vẫn còn hơn

một tháng nữa.”

“Vẫn còn hơn một tháng nữa cơ ạ? Ôi!” Giọng Khổng Vạn Tường lạc đi, cuối câu còn thở dài thườn thượt.

“Con nhớ A Thần rồi à?” Khổng Lập Thanh khẽ hỏi lại.

“Vâng.” Giọng Vạn Tường mơ mơ hồ hồ, rõ ràng cậu bé đã mơ màng ngủ

mất. Khổng Lập Thanh xoa vuốt cánh tay cậu bé, rất lâu không nói gì, hoá ra ngay cả trẻ con cũng hiểu thế nào là nhớ.

Từ phòng Vạn Tường đi ra, Khổng Lập Thanh theo thói quen lại đến thư

phòng, đêm khuya yên tĩnh không có việc gì để làm, cô lặng lẽ ngồi ngây

người trên chiếc ghế Chu Diệp Chương thường ngồi, trong tay là điếu

thuốc đang cháy dở, đây là nơi cô hay ngồi một mình lúc cảm thấy cô đơn

nhất. Không điện thoại, không tin nhắn, Chu Diệp Chương