
ác vừa an toàn vừa
ngọt ngào mà cô chưa từng nếm trải suốt nửa đời qua.
Ngày hôm sau, vì khóc quá nhiều mà mắt Khổng Lập Thanh sưng đỏ như
hai quả hạch đào, thu dọn chuẩn bị xong là vội vội vàng càng đi làm. Từ
nhỏ cô đã sống cô lập nên thực sự cũng chưa từng quá chú ý đến hình
tượng của bản thân. Nhưng nay thì khác, cô không muốn để Chu Diệp Chương nhìn thấy dáng vẻ này của mình. Có điều đợi cho đến tối Khổng Lập Thanh tan làm trở về nhà, bao nhiêu tâm ý của cô đều bị dì Thanh một câu dội
thẳng một gáo nước lạnh tan biến hết.
Dì Thanh nhìn thấy Khổng Lập Thanh bước vào nhà, từ trong bếp ngoảnh
ra tiện thể hỏi cô một câu thay cho lời chào hỏi: “Cô Khổng hôm nay sao
không đi tiễn cậu Chu lên máy bay?”
“Sao ạ? Anh ấy đi rồi?” Khổng Lập Thanh kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng thế, cậu ấy bay lúc chiều nay, cô Khổng không biết gì à?” Dì Thanh khó hiểu hỏi lại.
“Không biết ạ.” Khổng Lập Thanh ngơ ngẩn trả lời.
Khổng Lập Thanh đi xem xét tầng trên một lượt, Chu Diệp Chương thực
sự đã đi khỏi đây. Thư phòng được thu dọn gọn gàng sạch sẽ, chỗ đó là
nơi bình thường anh ở nhiều nhất, trước có chút lộn xộn mà giờ tất cả
đều đã được sắp xếp lại ngay ngắn gọn gàng, không một câu chính thức từ
biệt, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi. Khổng Lập
Thanh mới giật mình nhớ ra đêm qua Chu Diệp Chương có nói anh phải quay
về Hồng Kông, vừa nói xong đã đi ngay như vậy, chẳng trách hôm qua anh
lại đột nhiên kéo mọi người ra ngoài ăn một bữa hoành tráng đến thế. Cô
còn nghĩ mấy ngày nữa anh mới đi, thế mà ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có.
Hôm qua vừa cũng cô trải qua một trận biến đổi tâm lý mạnh mẽ như
vậy, hôm nay lại bỗng nhiên biến mất, Khổng Lập Thanh đứng ở cửa thư
phòng, cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, niềm thất vọng từ từ dâng lên
trong lòng, chầm chậm bao vâu trái tim cô, cuối cùng chiếm cứ toàn bộ
cõi lòng.
©STENT
Đã hết tháng Mười một, sang tháng Mười hai thời tiết bắt đầu vào
đông, cây cối khắp thành phố B chuyển dần từ xanh đến vàng, sang nâu đỏ
rồi rụng dần theo từng cơn gió lạnh, cuối cùng chỉ còn lại cây cành
khẳng khiu trơ trọi. Khung cảnh đó trải rộng khắp nơi không khỏi khiến
người ta có cảm giác tiêu điều.
Chu Diệp Chương về Hồng Kông, cuộc sống của Khổng Lập Thanh lại theo
nhịp cũ, mỗi ngày đều đều đi làm tan làm, không có gì khác biệt, cũng
không cần cùng anh tham gia những bữa tiệc xã giao khiến cô có nhiều
thời gian rảnh hơn trước đây.
Một ngày giữa tháng Mười hai, thành phố B có trận tuyết đầu mùa,
tuyết rơi từ chập tối đến nửa đêm đã đóng thành một lớp dày trên đường.
Khổng Lập Thanh như thường lệ đợi cho Khổng Vạn Tường ngủ say mới ra
khỏi phòng cậu bé, cô không về phòng ngủ mà đi thẳng đến thư phòng. Bên
ngoài thư phòng sáng hơn hẳn ngày thường, Khổng Lập Thanh đến bên cửa sổ nhìn ra mới phát hiện quang cảnh ngoài kia đã hoàn toàn đổi khác. Từ
chỗ cô đứng nhìn ra xa, nơi nào cũng chỉ có tuyết phủ trắng xoá, trên
đường người qua đường vắng vẻ làm cả không gian trở nên trống trải lạnh
lẽo, cảm giác trời sáng hơn thường lệ hoá ra là bởi đèn đường chiếu
xuống tuyết được phản quang lên.
Hoa tuyết ngoài cửa sỗ vẫn đều đều rơi xuống, dưới ánh đèn đường
những mảng tuyết càng nổi bật vẻ trắng sáng như bông tuyệt đẹp. Đứng
nhìn hồi lâu, Khổng Lập Thanh bỗng nhiên giơ tay bật tung cửa sổ trước
mặt, khí lạnh cùng những bông tuyết theo gió tạt đến, xộc thẳng vào tâm
can khiến người ta tỉnh táo hơn rất nhiều.
Khổng Lập Thanh vươn người ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy mấy bông tuyết
đậu trong lòng bàn tay, chớp mắt lại biến thành giọt nước long lanh, cô
bất giác mỉm cười, cảm thấy hành động của mình quá hoang đường, như thể
thiếu nữ mới lớn. Khổng Lập Thanh ngượng ngùng thu mình lại, đưa bàn tay ướt nước áp lên má, cảm giác lạnh buốt khiến cô càng thêm tỉnh táo,
lặng lẽ đóng cửa sổ rồi quay lại bàn ngồi.
Từ khi Chu Diệp Chương chuyển về Hồng Kông, thư phòng này liền bị
Khổng Lập Thanh chiếm cứ. Cô không đóng cửa thư phòng, đèn hành lang toả bóng mờ mờ, cả căn nhà rộng quạnh quẽ, yên tĩnh đến mức làm cô thấy
hoảng hốt. Thực ra từ trước tới nay nơi đây vẫn yên tĩnh như vậy, chỉ là lúc đó cô biết có người ở cách mình một bức tường, nên không bao giờ
thấy sợ hãi, thậm chí trước khi chuyển đến đây cô còn là người ưa sự yên tĩnh, chẳng hiểu sao lúc này lại thấy hoảng hốt như vật.
Yên lặng ngồi nhìn cánh cửa thư phòng để mở một lúc, Khổng Lập Thanh
mở hộp thuốc bên cạnh rút ra một điếu, thuốc lá dành riêng cho phụ nữ,
điếu dài và nhỏ, hàm lượng nicotine rất thấp, hương bạc hà vấn vít trong miệng, ngụm khói bạc toả ra lơ lửng trước mặt rồi rất nhanh biến mất
trong không khí, giống như cô, không có chỗ cất giữ niềm cô đơn.
Loại cảm giác cô đơn trống trải không có nơi bấu víu như này Khổng
Lập Thanh lần đầu tiên gặp phải. Lúc mới lớn thích một chàng trai, bất
kể ở gần hay ở xa đều cảm thấy an toàn và vui sướng, mà lúc này lại là
cảm giác lo lắng có chút buồn thương, không hẳn cuộn trào như sóng dữ
nhưng càng âm ỉ lại càng lắng sâu.
Cụ thể chưa từng