
một mùi hương quen thuộc nhẹ nhàng tràn vào khoang
mũi, theo động tác hơi thở lan tận vào tim. Đó là mùi hương trên người
Chu Diệp Chương. Mỗi con người đều có một mùi vị đặc trưng, Khổng Lập
Thanh mới gần gũi một người đàn ông là Chu Diệp Chương, mùi của anh đối
với cô mà nói rất quen thuộc, cũng rất dễ nhận biết. Cơ thể nhận ra sự
quen thuộc, trái tim cô cũng bình ổn trở lại, những chuyện khiến lòng dạ rối bời cũng được rũ bỏ hết theo cánh cửa xe bị đóng lại kia.
Trên xe, Khổng Lập Thanh, Chu Diệp Chương và Khổng Vạn Tường cùng
ngồi ở băng ghế giữa. Vạn Tường thấy mẹ lên xe liền nhoài sang, miệng
nũng nịu gọi “mẹ”, giọng cậu bé khá to khiến mọi người đều chú ý.
Khổng Lập Thanh ôm chặt Khổng Vạn Tường hỏi: “Vạn Tường tan học rồi à?”
“Vâng. A Thần đến đón con.” Vạn Tường lễ phép trả lời.
Tranh thủ lúc không bận bịu với Khổng Vạn Tường, Khổng Lập Thanh
ngước mắt nhìn người bên cạnh. Chu Diệp Chương đang phóng tầm mắt ra
ngoài cửa xe, mặt không biểu cảm, ngón tay đều đặn nhịp trên cằm, có vẻ
anh đang bận suy nghĩ chuyện gì, cô cũng không dám lên tiếng làm phiền.
Khổng Lập Thanh là kiểu người đơn giản, cô cũng nhớ đến lời Âu Hành
Thư nói với mình hồi đầu, rằng cô không được phép có quan hệ mập mờ với
những người đàn ông khác. Tuy nhiên hôm nay cô cảm thấy mình cũng rất
minh bạch, nếu có chuyện gì mờ ám thật sự thì đã chẳng dại gì mà đứng
nói chuyện cùng người đàn ông khác ngay ở cổng bệnh viện như vậy, vì thế cô cũng không cảm thấy có gì phải áy náy.
Nhưng Chu Diệp Chương từ lúc cô lên xe lại chẳng nói năng gì, sự im
lặng của anh khiến không khí trong xe có phần ngột ngạt và căng thẳng.
Ngay cả Khổng Vạn Tường nói mấy câu xong cũng ngoan ngoãn nằm im trong
lòng cô. Cả đoạn đường cho tới lúc xe dừng lại chỉ có tiếng động cơ
chuyển động là âm thanh duy nhất vang lên. Chu Diệp Chương từ đầu đến
cuối không nói với Khổng Lập Thanh câu nào.
Cả chặng đường im lặng Khổng Lập Thanh cũng chẳng có phản ứng gì. Chu Diệp Chương có vẻ không vui, nhưng anh không hỏi cô trước, Khổng Lập
Thanh nghĩ chẳng lẽ mình lại không hỏi mà xưng, vậy là chỉ đành im lặng
theo.
Cũng may lúc đến nhà hàng, họ cùng ngồi ăn cũng được coi là hoà
thuận. Chu Diệp Chương biết Khổng Lập Thanh thích ăn cua, cố ý chọn nhà
hàng hải sản. Thời điểm này trong nước không có loại cua đặc biệt tươi
ngon nhưng món này vẫn được chuyển từ nước ngoài theo đường hàng không
về. Nhật Bản là xứ sở của cua, cả con cua to đùng đỏ au chiếm hết cái
đĩa đang giương càng múa vuốt giữa mâm, nhìn rất ngon miệng. Lúc vào
giữa bữa mặt Chu Diệp Chương cuối cùng cũng bớt lạnh lùng nghiêm khắc,
cho dù không quá nhiều nhưng cũng là lớn bé có để ý chăm sóc cho nhau,
anh còn cầm tay Vạn Tường hướng dẫn cậu bé ăn cua sao cho đúng cách. Van Tường rất vui, miệng ăn cua, mắt học hỏi, Khổng Lập Thanh ngồi bên cạnh cũng nhân tiện học lỏm một chút, cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc trong
viên mãn.
Ăn tối xong mọi người ai về nhà nấy, Khổng Lập Thanh cùng Khổng Vạn
Tường chơi một lúc rồi nhắc cậu bé đi tắm rửa rồi ngủ, đợi Vạn Tường say giấc Khổng Lập Thanh mới về phòng của mình.
Đèn ngủ trên đầu giường bật sáng, lúc bước vào Khổng Lập Thanh khẽ
giật mình khi thấy Chu Diệp Chương đang ôm laptop ngồi dựa vào thành
giường cúi đầu bận rộn. Tóc anh vẫn chưa khô hẳn, có vẻ vừa tắm xong,
nghe tiếng cô bước vào cũng không ngẩng đầu lên.
Khổng Lập Thanh thấy thế cũng không nói gì, cô đoán chừng tối nay Chu Diệp Chương muốn nói chuyện với mình, vì bình thường chẳng khi nào anh
vào giường sớm thế này.
Từ nhà tắm bước ra, Khổng Lập Thanh tiến thẳng đến giường mở chăn
chui vào, sau đó ngửa mặt nhìn lên trần nhà đợi Chu Diệp Chương mở lời.
Bên cạnh vẫn không ngừng vang lên tiếng gõ bàn phím lách cách lách cách, cứ như thế một lúc lâu sau Chu Diệp Chương làm như buột miệng hỏi một
câu. Có điều nội dung lại không giống với những gì Khổng Lập Thanh dự
đoán, khiến cô nhất thời ngây ra một lúc mới phản ứng kịp.
“công việc ở thành phố B này xong hết rồi, anh phải đi về Hồng Kông,
gia đình anh ở đó, em có muốn đi cùng không?” Giọng Chu Diệp Chương rất
tự nhiên.
Bối cảnh thực sự của Chu Diệp Chương quả thật Khổng Lập Thanh biết
không nhiều. Đại khái cô chỉ nghe anh là người Hồng Kông, gia đình anh
thì cô đoán phải là hàng danh gia vọng tộc như cô thường thấy trên tivi
và báo chí, thế giới bên đó của Chu Diệp Chương đối với cô mà nói vô
cùng xa vời, xa đến tưởng như không có thực, không thể hình dung ra
được. Cô là kiểu người thích yên ổn, không thích thay đổi, cái thế giới
phồn hoa đến không thể tưởng tượng đó đối với cô mà nói vô cùng phức
tạp, thậm chí ngay cả ẩn ý đằng sau câu nói này của Chu Diệp Chương cô
cũng còn chưa tìm ra. Đi cùng anh đến Hồng Kông đối với cô mà nói đồng
nghĩa với việc cô mất việc làm, đối diện với gia đình anh, với cô lại
cũng chẳng phải một chuyện tốt lành gì. Thế nên sau một hồi suy nghĩ qua loa, Khổng Lập Thanh cũng tuỳ tiện trả lời: “Không muốn đi.” Dạo gần
đây cô không còn cảm thấy sợ sệt Chu Diệp Chương như trước nữ