
tay người đó sáng lạnh như băng, một nỗi sợ hãi bao trùm khiến cô không kêu lên nổi.
Chu Diệp Chương không chạy đến bên Khổng Lập Thanh mà trầm giọng quay sang hỏi Lâm Bội: “Anh muốn làm gì?”
Lâm Bội không trả lời câu hỏi của Chu Diệp Chương ngay mà bước đến
chỗ Khổng Lập Thanh đứng ngoài cửa, mấy bước đầu tiên có chút loạng
choạng, nhưng sau đó bước đi của anh ta nhanh chóng vững chãi trở lại.
Đi đến cửa rồi, Lâm Bội mới quay lại nói với Chu Diệp Chương: “Chu Diệp
Chương, ám sát chúng ta ngày hôm nay là người của nhà họ Lâm, nhưng mục
tiêu chính bọn họ nhằm vào là tôi. Tôi đoán hiện giờ tình cảnh bên ngoài cũng đã náo loạn rồi, tôi không muốn chết, tôi cũng không muốn phải
chạy trốn cùng trời cuối đất, cho nên nếu anh không muốn nhìn thấy cô ta chết, hãy giúp tôi lật ngược tình thế.” Nói tới đây, Lâm Bội dường như
có vẻ đuối sức, nhắm mắt dưỡng thần một chút mới nói tiếp được: “Khi nào được an toàn, tôi sẽ thả cô ta, đương nhiên nếu anh không quan tâm đến
cô ta, tôi cũng rất mãn nguyện khi có người tiễn một đoạn xuống suối
vàng.”
Chu Diệp Chương quắc mắt nhìn lại một cái nhưng rồi lập tức trầm
giọng nói với Lâm Bội: “Chu Diệp Chương tôi từ xưa tới nay rất ít khi
hứa hẹn, nhưng phàm là chuyện đã nói ra sẽ không bao giờ nuốt lời. Tôi
bảo đảm với anh, chỉ cần anh thả cô ấy, an toàn của anh tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Lâm Bội há miệng cười nhạo báng thành tiếng: “Thế kỷ Hai mươi mốt rồi mà còn muốn làm quân tử ‘nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy’? Chu Diệp
Chương, nếu tôi nói với anh, thật ra tôi cũng chẳng quan tâm anh có thể
giúp tôi lật ngược tình thế hay không, anh tin chứ?” Nói xong, ánh mắt
anh ta đầy vẻ u uất nhìn sang Khổng Lập Thanh.
Mặt Chu Diệp Chương thoáng chốc biến sắc, hét to: “Lâm Bội, tôi sẽ giúp anh, hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ giúp anh.”
Khoé miệng Lâm Bội lại cong lên thành nụ cười chế nhạo, vừa khẽ lắc
đầu vừa lùi về phía sau: “Không được tới đây, anh phải đợi tôi đi khỏi
rồi mới được bước ra. Kết cục của cô ấy như thế nào phải chờ xem anh có
thể làm được gì.”
Khổng Lập Thanh bị “gã gác cửa” lôi ra ngoài, trước đó còn bị hắn
đánh, hắn mắng, hắn túm tóc đập đầu vào tường. Lúc nhỏ cô đã từng bị
đánh đập tàn nhẫn, hồi đó dường như có dây thần kinh nào đó trong não bì bị đòn đau mà bị tê liệt, cho nên sau này mỗi khi bị đau Khổng Lập
Thanh thường rơi vào trạng thái vô thức, lúc này bị người ta lôi đến
thang máy cô vẫn chưa tỉnh táo để biết chuyện gì đang xảy ra.
Ra khỏi cửa phòng tiệc, Lâm Bội tiến lên trước móc di động gọi điện
cho lái xe, bảo anh ta tới đợi ở cửa sau, ngay cả đầu cũng không thèm
quay lại, mặc định là Chu Diệp Chương ở trong phòng không dám liều lĩnh
làm càn.
Tất cả các nhà hàng đều có cửa sau, bất luận cửa trước được bài trí
xa hoa lộng lẫy đến thế nào thì cửa sau luôn nhỏ và tối. Nhà hàng này
cũng không ngoại lệ, phía sau là một con ngõ nhỏ, đèn sáng mờ mờ, mặt
đường gồ ghề lầy lội, rõ ràng không được đầu tư tu sửa. Một chiếc BMW đã đậu sẵn bên kia đường. Lâm Bội nhìn thấy chiếc xe khẽ thở phào, thực ra anh ta cũng là đánh liều chạy ra lối này, đám sát thủ kia chắc chắn là
người trong quân đội do anh trai cử đến, nhưng trong thời bình bây giờ,
người quyền cao chức trọng như anh ta muốn giết người dù có to gan cỡ
nào cũng không dám hành động trắng trợn, căn cứ vào lời nói của A Thần
vừa xong, sát thủ được chỉ điểm mục tiêu từ trước, xem chừng bọn họ còn
chưa động đến tài xế của anh ta.
Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh tạt thẳng vào người mới khiến tinh thần
Khổng Lập Thanh tỉnh táo lại, nhưng càng tỉnh càng khiến cô thêm run
rẩy, khẩu súng dí sát bên sườn làm cô có cảm giác đang đối mặt với cái
chết, mặc dù vậy nhưng bất đắc dĩ không biết phải phản ứng ra sao.
Cung Tứ Hải theo chỉ đạo của Lâm Bội áp giải Khổng Lập Thanh đi tới
phía trước xe, quát đuổi tài xế xuống, sau đó đem Khổng Lập Thanh đến
cửa sau, mở cửa nhét cô vào trong. Cuối cùng hắn tự đi lên phía trước
ngồi vào ghế lái, cùng lúc Lâm Bội cũng mở cửa sau ngồi vào bên cạnh
Khổng Lập Thanh.
Nòng súng lạnh ngắt đã rời khỏi cơ thể, nhưng cả người lại bị nhét
vào trong buồng xe chật hẹp, phía trước có người, bên cạnh cũng có
người, thật không dễ gì cho Khổng Lập Thanh phản kháng. Cửa xe tự động
khoá lại “cạch” một tiếng, cô đã bị nhốt kín. Trong giây lát Khổng Lập
Thanh ý thức được mình đang bị người ta bắt đi, bỗng nhiên mọi chuyện
xảy ra đều như sóng trào dội lên đại não, cô cuối cũng cũng hoàn toàn
tỉnh lại, cầu xin, khóc lóc đều vô ích trong trường hợp này, chiếc xe đã bắt đầu khởi động, cô có thể sẽ chết. Cô còn có con, còn có Vạn Tường,
nỗi lo sợ từ tận đáy lòng khiến cô hoảng loạn, không có gì cho cô bấu
víu, trong hoảng hốt Khổng Lập Thanh vô thức quay người nhìn lại phía
sau.
May mắn thay, Khổng Lập Thanh không phải thất vọng. Giây phút chiếc
xe chuyển động, bóng Chu Diệp Chương cũng hiện ra ở cửa sau nhà hàng,
anh đứng cách chiếc xe chỉ vài bước chân, Khổng Lập Thanh vội vã bổ nhào về bên cửa xe, điên cuồng ấn kính xuống, thò đầu r