Teya Salat
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324054

Bình chọn: 7.5.00/10/405 lượt.

, tuy vậy không hiểu sao vẫn có gì đó

làm anh ta vô cùng căng thẳng.

Bầu không khí trong phòng chớp mắt biến đổi, Khổng Lập Thanh mẫn cảm

nhận ra ngay, từ khi hai chữ “vũ khí” Lâm Bội nói lọt vào tai cô, Khổng

Lập Thanh đã cảm thấy tình hình căng thẳng, sau đó Lâm Bội nhận xét cả

một tràng dài, Khổng Lập Thanh không hiểu được hết nhưng cô cũng có thể

hiểu nó không có lợi cho Chu Diệp Chương.

Căn phòng yên tĩnh kỳ lạ, Chu Diệp Chương vẫn cúi đầu nghĩ ngợi không nói gì, Khổng Lập Thanh có chút bồn chồn không yên, có lẽ do vừa rồi ăn cua hơi nhanh, cô đột nhiên cảm thấy rất khát nước, nhưng nước trà lại

đặt cùng với dao nĩa thừa ở bàn bên cạnh, Khổng Lập Thanh do dự một lúc

rồi cũng đi sang bàn bên đó, hai người đàn ông đang cùng cân não, không

ai chú ý đến cô.

Lúc Khổng Lập Thanh sắp bước tới nơi, Chu Diệp Chương bèn ngẩng đầu

lên nhìn Lâm Bội, nói chậm rãi, lộ rõ vẻ cân nhắc: “Chuyện này là chuyện lớn, anh Lâm có thể cho tôi thời gian suy nghĩ kỹ càng rồi sẽ trả lời

anh không?”

Lúc Chu Diệp Chương nói câu này, Khổng Lập Thanh tay đã nhấc ấm trà

lên, tinh thần cô tập trung cao độ để theo dõi đoạn đối thoại giữa Chu

Diệp Chương và Lâm Bội, nhưng trong giây lát khi Chu Diệp Chương vừa nói xong, cánh cửa bên cạnh cô bỗng nhiên bị đập mạnh, Khổng Lập Thanh lập

tức thấy căng thẳng, cửa lớn mở ra, bên ngoài là A Thần, Khổng Lập Thanh chẳng kịp nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt của cậu, đã nghe cậu hét lớn: “Nằm xuống đất.”

Trong mắt Khổng Lập Thanh, A Thần rất gầy, cho dù dáng người chuẩn

nhưng cũng hơi ẻo lả, cô không thể ngờ người có phần giống con gái như A Thần lại có thể hét to và chạy nhanh đến thế.

A Thần không cần lấy đà, thân thể giống như đầu đạn lao vút về phía

Chu Diệp Chương, một giây sau đã nghe tiếng bát đĩa đổ vỡ, A Thần lao

vào hét lên một tiếng rất to, sau khi giật lấy khăn trải bàn phủ lên Chu Diệp Chương mới lật đổ bàn ăn, bát đĩa cốc tách rơi đổ ngổn ngang trên

mặt đất. Tiếng hét của A Thần to át cả tiếng vật dụng đổ vỡ, trong chớp

mắt cả căn phòng trở nên hỗn loạn, khiến bọn họ chẳng ai nhìn thấy giây

phút A Thần phá cửa xông vào. Cửa sổ kính hình bán nguyệt đột nhiên xuất hiện một lỗ nhỏ bằng ngón tay cái, quanh lỗ đó nhanh chóng xuất hiện

những vết nứt, như mạng nhện lan ra xung quanh.

Đó là một lỗ đạn.

Trước khi biến cố xảy ra hơn mười phút, A Thần đứng gác ngoài cửa đã

cảm nhận được. Cậu đã có mười mấy năm rèn luyện trong môi trường xã hội

đen, từ nhỏ bị nhốt biệt lập, phải đấu tranh để sinh tồn trong một trại

huấn luyện sát thủ tầm cỡ, người có thể còn sống ra khỏi đó đều có giác

quan nhạy bén khác thường.

Lúc mới đến A Thần đã bị anh chàng không mấy nổi bật đối diện gây chú ý. Người này ăn mặc bình thường mặt mũi bình thường nhưng giữa trán lại toát ra loại sát khí rất mạnh, đôi tay hắn lộ bên ngoài măng séc áo,

khớp xương vừa to vừa thô, bàn tay này chắc chắn đã từng giết người, đó

là kết luận đầu tiên của A Thần.

A Thần nhìn lên nhìn xuống, ước đoán tỉ lệ cơ thể đối diện, lúc hắn

ta cúi đầu, phần cơ bắp cổ lộ ra mềm dẻo, lại rút ra kết luận người này

đã từng luyện võ, nếu đánh nhau, nội trong ba mươi giây cậu có thể giải

quyết xong hắn ta. Sau khi kết thúc một loạt những quan sát, cậu đem hắn vứt khỏi vòng cảnh giác, hắn chưa đủ tầm để uy hiếp.

Sau khi đánh giá xong tên gác cửa đó, tinh thần A Thần cũng dần nhẹ

nhõm, hành lang vô cùng vắng vẻ, lúc đến đường vẫn sáng đèn nhưng người

lại không thấy ai, bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến có chút dị

thường.

Thần kinh A Thần lại căng thẳng trở lại, ánh mắt nhìn vào hành lang

sâu hun hút, trong nháy mắt mắt cậu nheo lại cảnh giác, đứng dậy đi dọc

hành lang, mở cửa từng căn phòng, không phòng nào có người, cả tầng lầu

này chỉ có bọn họ.

Đi đến cuối hành lang, cầu thang thoát hiểm truyền đến tiếng bước

chân, cơ bắp toàn thân cậu căng đến điểm giới hạn, A Thần quay lại đối

mặt với “gã gác cửa” phía sau.

Hai người đấu mắt một lúc, tiếng bước chân càng lúc càng gần, người kia đột nhiên nói: “Tôi là vệ sĩ của anh Lâm.”

A Thần nhìn “gã gác cửa”, khẽ nói: “Có bốn người, đi lối cầu thang thoát hiểm.”

“Gã gác cửa” quay đầu nhìn về cầu thang thoát hiểm phía A Thần, sau đó khẽ gật đầu.

Theo cầu thang thoát hiểm bốn người đàn ông nối đuôi nhau đi tới, ai

cũng mang súng giảm thanh, đạn đã lên nòng, hàng người bám sát chân

tường đi dọc hành lang, nhón nhẹ bước chân, vô cùng chuyên nghiệp.

A Thần cùng “gã gác cửa” tập kích bọn người kia từ phía sau, cơ bản

không thể chậm chạp, phải giải quyết xong bọn chúng trong thời gian

nhanh nhất. Động tác của A Thần nhanh như chớp từ phía sau, một dao đánh ngất một tên, sau đó lại chớp cơ hội quay người đá chân thẳng vào thái

dương tên đi trước, hai tên đó đều không kịp kêu tiếng nào chớp mắt đã

nằm xụi lơ trên đất.

Vứt hai khẩu súng sang một bên, A Thần không kịp lục soát thêm, chạy thẳng đến phòng của mấy người Chu Diệp Chương.

A Thần trước đây cũng là sát thủ, nhìn cách dàn trận thế này cậu ta

cũng đủ biết đây tuyệt đối không phải do xã hội đen ra tay. Bốn