Duck hunt
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324070

Bình chọn: 10.00/10/407 lượt.

Cô nằm im trên

giường quan sát bầu trời sáng dần, bên cạnh là một thân hình ấm áp, Chu

Diệp Chương thở đều đều khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy thật yên tâm.

Đã đến giờ rời giường, nhưng chẳng mấy khi tâm trạng dễ chịu thế này, ngay cả cơ thể cũng trở nên lười biếng không muốn nhúc nhích, nhưng đến khi từ phòng Vạn Tường vang tới tiếng reo hò kinh ngạc thì bầu không

khí hưởng thụ này đã bị phá vỡ.

“Aaa! A Thần, A Thần, đã về rồi hả?” Khổng Vạn Tường hét đến chói

tai, cách mấy lần cửa phòng ngủ vẫn nghe rõ, Khổng Lập Thanh khẽ mỉm

cười, ngôi nhà này cuối cùng cũng náo nhiệt trở lại như trước đây.

Từ mồng Ba cho tới mồng Sáu, trời liên tục có tuyết, cho nên thời

gian này đường xá cả thành phố đều trơn trượt không chịu nổi, đi lại bất tiện, thế là đám người lớn nhỏ đều ru rú trong nhà cùng nhau, chẳng đi

tới đâu. Chu Diệp Chương cũng không bận việc, hoàn toàn thư giãn nghĩ

ngơi, có lúc ở trong phòng ngủ bám dính lấy Khổng Lập Thanh cả nửa ngày

trời, khi không có việc gì khác để làm hai người bọn họ sẽ xuống lầu

cùng chơi với A Thần và Khổng Vạn Tường.

Sang đến ngày mồng Sáu, tuyết cuối cùng cũng đã ngừng rơi, trời

quang, thậm chí có lúc mặt trời cũng e thẹn chui ra khỏi tầng mây mỏng.

Ăn bữa sáng xong, Khổng Vạn Tường và A Thần vừa buông bát đĩa là chạy

ngay đến chiếm tivi lớn để chơi điện tử. Mấy ngày nay cậu bé coi như

được hoàn toàn tự do, từ sau khi A Thần trở về, hoạt động chủ yếu của cả hai mỗi ngày là chơi điện tử, chơi say mê đến mức như thể quên cả trời

đất, quên cả thời gian.

Khổng Lập Thanh cảm thấy năm mới cũng không nên quá nghiêm khắc với

trẻ con, cô ăn sáng xong bèn giúp dì Thanh thu dọn nhà bếp, quay trở ra

phòng khách đã thấy Chu Diệp Chương nhập bọn cùng A Thần và Khổng Vạn

Tường chơi điện tử. Chu Diệp Chương ngồi bệt dưới đât, Khổng Vạn Tường

ngồi trong lòng anh, hai người cùng một đội, cuối cùng là Chu Diệp

Chương giúp Khổng Vạn Tường chiến thắng A Thần.

Chơi điện tử, Khổng Vạn Tường rõ ràng không phải là đối thủ của A

Thần, lúc nào cũng bị A Thần khinh thường. Nhưng A Thần cũng rất lạ, rõ

ràng hai người không cùng đẳng cấp, ngoài miệng cho dù cậu ta nhạo báng

Vạn Tường nhưng lại luôn rủ Vạn Tường cùng chơi. Vạn Tường rất tự trọng, quyết không muốn chịu thua, A Thần chế giễu, Vạn Tường cũng không nói

lại, thầm nung nấu ý chí phục thù. Đây cũng là một trong những nguyên

nhân khiến cậu bé tiếp tục chơi cùng A Thần.

Khổng Lập Thanh vòng ra sau họ đi đến sofa ngồi, ngồi được một lúc

bèn co chân nằm dài trên ghế xem ba người chiến đấu trước màn hình tivi, hình ảnh rõ nét, âm thanh sống động, cả phòng khách ầm ầm tiếng súng.

Khổng Lập Thanh cho dù xem chẳng hiểu ba người đang chơi gì, nhưng cô thích bầu không khí như thế này, mặc dù xung quanh ồn ào nhưng lòng cô

lại thấy rất yên bình.

Trong phòng ồn ào đến mức cửa thang máy mở ra cũng chẳng ai để ý, đến khi một bóng người xuất hiện trước mặt, Khổng Lập Thanh mới giật mình,

vội vàng từ sofa ngồi dậy.

Đã rất lâu Khổng Lập Thanh không gặp Lục Húc, anh ta vẫn mực một bộ

complet nghiêm chỉnh như lần trước, khuôn mặt nghiêm nghị, đóng hộp từ

đầu đến chân, cả người toát ra vẻ chỉnh chu không có gì để soi mói.

Lục Húc bước qua đứng một bên cách chỗ Chu Diệp Chương ngồi chừng hai bước chân, nhìn thấy Khổng Lập Thanh, Lục Húc chẳng chút ngạc nhiên,

anh ta tự nhiên quay về phía cô gật đầu nhẹ thay cho câu chào. Khổng Lập Thanh khẽ cười lại với Lục Húc, cũng ngầm coi là đã chào hỏi xong.

Chu Diệp Chương hiển nhiên sớm biết Lục Húc đi vào, nhưng anh vẫn ôm

Vạn Tường ngồi nguyên tư thế cũ, mấy phút sau anh mới buông tay cậu bé

ra, ngẩng lên chậm rãi hỏi một câu: “Có việc gì không?”

Cùng lúc Chu Diệp Chương hỏi Lục Húc, A Thần bên cạnh cũng rống lên

một câu đầy giận dữ: “Đầu đất, không thấy bên kia có người à, sao còn

xông lên?” Câu này rõ ràng A Thần đang mắng Vạn Tường, Vạn Tường cũng

không chịu kém cạnh, hét trả: “Không phải phân công em yểm trợ sao? Rõ

ràng là không nhìn thấy, lại còn trách em!”

Chu Diệp Chương nói không to, gần như giọng anh bị chìm dưới tiếng

gào thét của A Thần và Khổng Vạn Tường, nhưng Lục Húc khẽ cúi người kính trọng nói trong tiếng ồn ào: “Cậu ba nhà họ Lâm gửi quà mừng năm mới

tới anh, còn nhắn tối nay mời anh và cô Khổng tham gia tiệc tối.”

“Anh ta gửi gì vậy?” Chu Diệp Chương hỏi Lục Húc.

“Là một cây quất rất to, người giao hàng còn đang đợi trong thang

máy, em chưa cho họ chuyển vào, anh có muốn xem trước một chút không?”

Lục Húc vẫn giữ tư thế hơi khom người, thái độ kính cẩn khác thường.

Chu Diệp Chương thả lỏng người, dựa lưng vào chân Khổng Lập Thanh

buông dưới sofa, chậm rãi trả lời: “Bảo họ mang đến đây tôi xem chút.”

Lục Húc thừa lệnh đi ra, rất nhanh đã thấy hai người theo chỉ dẫn khiêng một chậu cây to tiến vào.

Trong chậu trồng một cây kim quất rất to, cao ngang đầu người, sai

trĩu quả, từ xa nhìn lại quả vàng lá xanh xem kẽ rất vui mắt. Cây này

theo phong tục mà nói là món quà tặng quý giá, nhưng nhìn vào món quà

này lại không nhận thấy ngụ ý của người tặng