
iệng cười nói: “Tiểu Bạch, huynh dậy rồi à.”
“Ừ.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt đáp, định đứng dậy.
“Tiểu Bạch, ngày hôm qua huynh nói là thật sao?” Hứa Tiên ngồi ở trên giường, mắt long lanh nhìn bóng lưng Bạch Tố Trinh hỏi.
“Ngày hôm qua, ta nói cái gì?” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt hỏi ngược lại, không có xoay người.
“Ngày hôm qua huynh nói thích ta, hơn nữa không liên quan đến việc ta có phải ân nhân hay không.” Hứa Tiên vội vàng nhắc nhở.
“Ta nói?” Bạch Tố Trinh nhìn y phục trên mặt đất, vẫn là khẩu khí đối phó nhàn nhạt kia.
“Là huynh nói.” Hứa Tiên có chút nóng nảy.
“Nga, không nhớ rõ.” Bạch Tố Trinh khom lưng cầm lấy y phục, vân đạm phong khinh phun ra một câu như vậy.
“Huynh! Tiểu Bạch, huynh xấu xa, huynh đã nói, huynh đã nói mà.” Hứa Tiên nóng nảy, ở trên giường lớn tiếng kêu lên.
“Đã nói cái gì?” Bạch Tố Trinh đi tới cửa phòng, vẫn không xoay người.
“Huynh đã nói ngươi thích ta, hơn nữa không liên quan đến việc ta có
phải ân nhân hay không.” Hứa Tiên lớn tiếng nhắc nhở lần nữa.
“Nga, không nhớ rõ.” Bạch Tố Trinh lại phun ra một câu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Hứa Tiên ngây ngốc ngồi trên giường, nhìn cửa, làm sao lại cảm thấy
quay về chủ đề rồi? Hứa Tiên sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn. Giờ mới
hiểu ra là Bạch Tố Trinh xấu xa kia trêu chọc nàng. Khốn kiếp, khốn
kiếp! Hứa Tiên nghiến răng nghiến lợi tức giận nện gối.
Bạch Tố Trinh cầm y phục, đứng ở hành lang. Phía sau truyền đến tiếng gào thét của Hứa Tiên: “Tiểu Bạch, huynh tên khốn kiếp này, ta chán
ghét huynh.” khóe miệng Bạch Tố Trinh cong lên thành một vòng cung, tâm
tình đột nhiên rất tốt.
Hứa Tiên nhìn đôi mắt thâm quầng của mình trong gương, nháy nháy mắt, cuối cùng ngây ngô cười. Không phải yêu đơn phương rồi, đúng không. . . . . .
Ăn cơm xong, Hứa Tiên rầm rì: “Ta đi Hoà Nhân Đường làm việc đây. Cơm tối ta muốn ăn sườn kho tàu.” Nói xong liền nhảy ra cửa.
“Đại ca, tâm tình Hứa Tiên hình như rất tốt nha.” Tiểu Thanh nhìn bóng lưng Hứa Tiên nghi ngờ hỏi.
Bạch Tố Trinh khuỷu tay chống cằm, nhìn thân ảnh Hứa Tiên ở cửa lớn, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên.
Cái này làm Tiểu Thanh kinh hãi rồi, hắn dùng sức nháy mắt rồi lại
nháy mắt, không nhìn lầm chứ? Đại ca lại đang cười sao! Thật sự đang
cười!
Bạch Tố Trinh tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Tiểu Thanh, nụ cười thoáng cái biến mất, quay đầu nhàn nhạt nhìn về phía hắn.
Tiểu Thanh chợt cảm thấy áp lực chung quanh đột nhiên thay đổi, nhiệt độ giảm xuống. “Đại ca, ha hả, đệ đi giúp Hứa Tiên cho thỏ ăn đây. . . . . .” Nói xong liền chuồn mất.
Hứa Tiên ngâm nga bừa một ca khúc, đi tới Hoà Nhân Đường. Nàng hôm
nay nhìn cái gì cũng đều thấy thuận mắt, làm việc càng tích cực.
“Đừng để mệt quá, Hứa Tiên, tới uống chén trà đi.” Tần phu nhân bưng
một chén trà từ hậu đường đi ra, thấy Hứa Tiên đang phân loại dược liệu, liền cười ha ha gọi.
“Ai, làm phiền Tần phu nhân rồi.” Hứa Tiên cười hì hì đi tới, cũng không khách khí, nâng chung trà lên một ngụm uống cạn.
“Uống từ từ thôi, từ từ.” Tần phu nhân cười dài nhìn Hứa Tiên, dặn dò, “Uống quá nhanh cũng không ngon đâu.”
“Hứa Tiên à, tối nay ở lại ăn cơm đi.” Tần chưởng quỹ ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng mời.
“A?” chén trà trong tay Hứa Tiên ngừng lại, xấu hổ cười cười, “Thật ngại quá, nhà có hiền thê đang đợi ta về ăn cơm nữa.”
“Nga, Hứa Tiên ngươi đã thành thân rồi?” Tần phu nhân có chút kinh
ngạc hỏi. Vốn bà thấy tuổi Hứa Tiên không lớn, hẳn là còn chưa thành
thân mới đúng chứ.
“Đúng vậy, đã thành thân.” Hứa Tiên gật đầu cười.
“Đã vậy, hôm nay ta cũng không ép nữa, hôm nào nhớ mang nương tử ngươi cùng tới ăn cơm nha.” Tần chưởng quỹ cười ha hả nói.
“Nhất định, nhất định rồi.” Hứa Tiên gật đầu.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình Hứa Tiên vẫn rất tốt. Mỗi ngày
đi Hoà Nhân Đường khám bệnh, xế chiều trở về mang theo một ít đồ ăn vặt
cho Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh. Tiểu Thanh bình phẩm coi cái nào dễ
ăn cái nào khó ăn. Đồ nào ngon thì lại bảo Hứa Tiên tiếp tục mang về.
Còn Bạch Tố Trinh luôn là bộ mặt không chút thay đổi, ăn xong, cũng
không phát biểu bất cứ ý kiến gì. Mà từ sau cái đêm kia, Bạch Tố Trinh
và Hứa Tiên lại phân phòng ngủ. Tiểu Thanh cảm giác được không khí giữa
hai người cùng trước kia bất đồng, nhưng rốt cuộc bất đồng ở đâu thì hắn lại không nói ra được. Cảm giác, cảm thấy giữa hai người luôn lưu
chuyển một loại hơi thở kín đáo như có như không.
Việc làm ăn của Hoà Nhân Đường, chỉ có thể nói là miễn cưỡng duy trì. Cho tới trưa vẫn không có bệnh nhân nào tới cửa, Hứa Tiên bắt đầu thèm
ăn rồi, nói với Tần chưởng quỹ một tiếng, rồi đi ra ngoài, muốn ăn một
bát tào phớ ở một quán nhỏ cách đó không xa.
“Ông chủ. . . . . .” câu nói kế tiếp Hứa Tiên còn chưa nói ra, ông chủ đã nhanh chóng lau bàn, nở nụ cười.
“Vẫn như cũ đúng không?” Ông chủ cười hỏi. Mấy ngày qua Hứa Tiên
thường xuyên ghé tới quán của hắn ăn, hai người quen nhau, ông chủ cũng
biết khẩu vị của Hứa Tiên rồi.
“Ừm. Hơi cay thôi.” Hứa Tiên gật đầu.
Ông chủ thuần thục múc một bát tào phớ cho Hứa Tiên, rắc gia vị lên,
bưng đến