
trước mặt nàng. Hứa Tiên cầm thìa đang định ăn, thì một cỗ kiệu đi nhanh tới, thấy thế, nàng tay mắt lanh lẹ liền bưng bát tào phớ vọt
sang một bên.
“Làm cái gì vậy a?” Hứa Tiên bất mãn thấp giọng hô, mấy người nâng kiệu này làm sao không cẩn thận như vậy?
“Mau tránh ra, phu nhân Tri phủ đại nhân xảy ra vấn đề gì, các ngươi
đảm đương nổi sao?” Có hai sai nha mặc quan phục xông tới đỡ kiệu, thì
ra là cỗ kiệu đi quá nhanh, tốc độ chạy quá lớn, thiếu chút nữa đụng vào một người đi đường, mất thăng bằng mới vọt tới chỗ Hứa Tiên. Hai tên
quan sai kia đang quát lớn người nọ thiếu chút nữa đụng vào kiệu.
Nhìn kiệu vội vàng rời đi, Hứa Tiên bưng bát tào phớ lại ngồi xuống.
“Ai, đã hai ngày rồi, Tri phủ đại nhân thật xem ra là vô cùng sốt ruột rồi.” Ông chủ lau lau cái bàn, có chút cảm thán.
“Làm sao vậy?” Hứa Tiên tò mò hỏi.
“Phu nhân Tri phủ đại nhân khó sinh, tìm bà đỡ khắp toàn thành cũng
không sinh được. Sợ là. . . . . .” Ông chủ than thở lắc đầu. Câu kế tiếp dù không nói ra song Hứa Tiên cũng biết là có ý gì. Chỉ sợ là lành ít
dữ nhiều đi.
Phu nhân Tri phủ đại nhân? Tri Phủ Tô Châu Trần Luân? Trong đầu Hứa
Tiên hiện lên thân ảnh vị phu nhân hoà nhã thân thiện gặp ở miếu Quan Âm kia. Đã lâm bồn rồi sao? Ở cổ đại, điều kiện chữa bệnh lạc hậu, nữ nhân sinh con, chẳng khác nào bước một chân vào quỷ môn quan. Thai đôi lại
càng cực kỳ nguy hiểm. Nghĩ tới lúc ấy vị phu nhân kia thiện ý khuyên
bảo, Hứa Tiên có chút ngồi không yên. Vô luận như thế nào nàng cũng sẽ
không trơ mắt nhìn phụ nhân thiện lương kia bỏ mạng, cái này không liên
quan tới nội dung phim gì gì đó.
“Ông chủ, trả tiền ngươi này.” Hứa Tiên móc ra hai đồng tiền đặt ở trên bàn, tào phớ cũng chẳng thèm ăn.
“Ai, khách quan, ngươi còn chưa ăn mà.” Ông chủ không hiểu kêu lên.
“Không cần, ta có việc bận phải đi trước.” Hứa Tiên bỏ lại một câu rồi vội vã chạy đi.
Làm sao giúp Tri Phủ phu nhân đây? Hứa Tiên suy tư. Sinh mổ? Chưa nói tới điều kiện hiện tại không cho phép, thời gian gấp gáp, không có biện pháp gom đủ những dụng cụ cần thiết kia, cho dù thật gom đủ rồi, cũng
không ai dám dùng phương pháp như vậy. Phương pháp kinh thế hãi tục như
thế, sợ là chưa kịp tiến hành, vừa nói ra thôi có khi nàng cũng đã bị
cho là yêu nghiệt giam lại chờ xử quyết rồi.
Đi về thử hỏi Tiểu Bạch xem. Trong nguyên tác hình như chính là Bạch
Tố Trinh cho Hứa Tiên một viên dược hoàn gì gì đó mới làm cho Tri Phủ
phu nhân kia thuận lợi sinh con thì phải. Nghĩ tới đây, Hứa Tiên vội
vàng về Hoà Nhân Đường trước, báo nghỉ với Tần chưởng quỹ, rồi chạy
thẳng về nhà.
Về đến nhà, vừa mở cửa, Hứa Tiên đã vọt thẳng tới thư phòng, đẩy cửa ra: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.”
“Chuyện gì?” Bạch Tố Trinh ngồi ở trước bàn, nhìn sách trong tay, nhàn nhạt hỏi.
“Cứu người, cứu người. Huynh có thể giúp người ta sinh con không?” Dưới tình thế cấp bách liền vội vàng hỏi.
Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày: “Hoang đường!” Hắn làm sao có thể giúp người ta sinh con? Nói nhăng nói cuội gì đó?
“Vị Tri Phủ phu nhân kia, sinh đôi, hiện tại khó sinh, huynh có biện
pháp nào làm cho nàng thuận lợi sinh hạ không?” Hứa Tiên kéo ống tay áo
Bạch Tố Trinh, dùng sức lắc lắc, mong chờ nhìn hắn, “Tiểu Bạch, huynh
nhất định có biện pháp, có đúng không?”
“Ta là nam nhân. Làm sao biết những thứ này?” Bạch Tố Trinh cau mày,
nhưng cũng không giãy khỏi bàn tay kéo ống tay áo hắn của Hứa Tiên.
“Tiểu Bạch, pháp lực huynh cao như vậy, hẳn là có thể mà. Xin huynh
đó, cứu vị phu nhân kia đi, nàng là người tốt, thật đó.” Hứa Tiên mong
chờ nhìn Bạch Tố Trinh, tiếp tục khẩn cầu.
Bạch Tố Trinh nhìn đôi mắt long lanh của Hứa Tiên, không nghi ngờ
chút nào nếu như hiện tại nàng có thêm cái đuôi, nhất định là đang dùng
sức ve vẩy.
“Ta quả thật không biết.” Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng than thở. Hắn là một đại nam nhân, làm sao có thể biết mấy cái này.
“Có loại dược thần thông quảng đại nào không, loại ăn một viên là có
thể thuận lợi sinh con đó?” Hứa Tiên đương nhiên không dễ dàng hết hy
vọng như vậy, tiếp tục truy vấn .
Bạch Tố Trinh lắc đầu.
“A, làm sao có thể. . . . . .” Hứa Tiên thất vọng kêu ra tiếng, mi
tâm ảm đạm, thả ống tay áo của Bạch Tố Trinh ra, bản thân thì đi qua đi
lại trong phòng, lẩm bẩm, “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Tri Phủ phu
nhân thật không còn cách nào cứu nữa rồi? Không thể thế được.”
Bạch Tố Trinh nhìn ống tay áo của mình, chỉ cảm thấy trong nháy mắt
Hứa Tiên buông tay ra, trong lòng hắn cũng có chút trống rỗng. Nhìn lại
Hứa Tiên ở trong phòng đang lo lắng đi tới đi lui, Bạch Tố Trinh rốt cục nói: “Nàng, rất muốn cứu người kia?”
“Ừ.” Hứa Tiên dừng lại, dùng sức gật đầu.
“Vì sao?” Bạch Tố Trinh tùy ý hỏi.
“Nàng là người tốt. Chủ yếu là, ta cảm thấy được nàng rất tốt.” Hứa
Tiên thật tình trả lời. Tình cảnh hôm đó nàng đều nhớ được, đặc biệt là
nụ cười thiện ý trên mặt vị phu nhân kia.
Bạch Tố Trinh nghe xong lời Hứa Tiên nói, dừng một chút, chợt xoay người đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?” Hứa Tiên đuổi theo.
“Nàng không phải muốn cứu nàng ta sao?” Bạch Tố Trinh hỏi ngược lại.