Bảo Bối, Con Là Ai?

Bảo Bối, Con Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324793

Bình chọn: 7.5.00/10/479 lượt.

: “Vì sao anh lại nghĩ vậy?”

Biểu cảm của Lăng Dịch bị bóng đêm che dấu nhìn không thấy, ngữ khí lại không chút để ý: “Anh chỉ thuận miệng nói.”

Lăng Húc nói: “Anh đừng như vậy, anh nói trong lòng em lập tức liền khổ sở.”

Lăng Dịch trầm mặc một chút, nói rằng: “Thực xin lỗi.”

Tay Lăng Húc từ chăn trong vươn ra sờ soạng về phía Lăng Dịch.

Lăng Dịch cảm giác được cậu đụng chạm, đành phải vươn tay qua nắm chặt tay cậu: “Làm sao thế?”

Lăng Húc nắm chặt bàn tay của anh, nói: “Anh, gần đây em luôn nghĩ, em mất đi mười năm ký ức liền xảy ra biến cố lớn như vậy, không còn được gặp lại ba, như vậy nếu em đột nhiên mất đi một đoạn ký ức nữa, khi đó có thể ngay cả anh cũng không ở bên cạnh em không?”

Lăng Dịch cảm thụ lực đạo bàn tay của cậu, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, mười năm sau anh hẳn là vẫn còn sống.”

“Không phải ý tứ này, ” Lăng Húc vội vàng nói, “Em nghĩ nếu khi đó anh kết hôn, hoặc là hai chúng ta không ở cùng một chỗ, đến lúc đó khoảng cách sẽ càng ngày càng xa, chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không thân mật như trước kia nữa, anh nói làm sao bây giờ?”

Lăng Dịch trả lời cậu: “Anh sẽ không kết hôn.”

Lăng Húc nói: “Tại sao có thể như vậy, ý em không phải nói anh không kết hôn, lại nói, về sau em cũng sẽ kết hôn nha, tuy rằng không biết mẹ Thiên Thiên rốt cuộc còn trở về hay không, nhưng em nghĩ về sau rồi sẽ kết hôn với một cô gái, để Thiên Thiên có mẹ đi?”

Lăng Dịch đột nhiên buông lỏng tay cậu.

Nghe được Lăng Dịch không có phản ứng, Lăng Húc lại hô một tiếng “Anh?”

Lăng Dịch trầm giọng hỏi: “Vậy em cảm thấy chúng ta nên như thế nào đây?”

Lăng Húc nói: “Quý trọng cuộc sống bây giờ, em không biết thế nào, dù sao Thiên Thiên ngủ đều sợ hãi vừa tỉnh dậy em lại biến đổi, đến lúc đó em thật không biết làm thế nào mới tốt.”

Lăng Dịch giơ tay lên chậm rãi sờ tóc của cậu: “Sẽ không, đừng lo lắng.”

Lăng Húc lại nói: “Anh, sẽ không có thay đổi nữa chứ?”

Lăng Dịch nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Đừng nghĩ, đi ngủ đi.”

Sáng hôm sau, Lăng Húc bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh lại phát hiện một cánh tay của mình đặt trên ngực Lăng Dịch, mặt còn chôn trên vai anh.

Lăng Dịch cũng tỉnh, xoay người, tiếng nói khàn khàn hỏi: “Phải rời giường sao?”

Bản thân Lăng Húc còn mệt không chịu nổi, lúc Lăng Dịch vươn tay mở đèn bàn liền đem cả khuôn mặt vùi trên vai Lăng Dịch.

Lăng Dịch xoa nhẹ đầu của cậu một chút: “Rời giường.”

Lăng Húc đáp: “Ừm.” một lát sau mới mở to mắt, hỏi Lăng Dịch: “Em mang Thiên Thiên đi à?”

Lăng Dịch nói: “Không cần, chờ một lát anh đưa nó đi qua, để nó ngủ thêm một lát đi.”

Lăng Húc gật gật đầu.

Cậu ngồi xuống bên giường tìm dép lê, kết quả không thể tìm được, hồi ức lại một chút tối hôm qua là từ bên kia chỗ Lăng Dịch lên giường, vì thế cậu nâng chân muốn bước qua Lăng Dịch đi tìm dép.

Nhưng lúc này đầu óc còn không thanh tỉnh, Lăng Húc lắc lắc lắc lắc, bước đi qua đặt mông ngồi trên người Lăng Dịch, vị trí có chút vi diệu.

Lăng Dịch chau mày, sau đó thanh âm trở nên lạnh, “Lăn xuống!”

Lăng Húc cúi đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên cười cười, xoay người xuống giường. Đi đến cạnh cửa, Lăng Húc lại quay đầu hỏi Lăng Dịch, “Muốn em nhường buồng vệ sinh cho anh dùng trước không?”

Lăng Dịch vươn tay tắt đèn, đáp lại cậu một chữ: “Lăn.”

Chờ đến khi Lăng Dịch rời giường, Lăng Húc đã sớm đi rồi.

Anh đi uống thuốc dạ dày trước, sau đó đi vào phòng Lăng Húc, gọi Thiên Thiên còn ngủ say rời giường.

Liên tiếp gọi vài tiếng, cuối cùng Thiên Thiên giật giật mí mắt.

“Rời giường, ” Lăng Dịch vươn tay ôm nó lên.

Thiên Thiên mơ hồ gọi: “Ba?”

“Không phải ba, ” Lăng Dịch sửa đúng cho nó.

Thiên Thiên mở to mắt, nhìn Lăng Dịch trong chốc lát, sửa lời nói: “Bác.”

Lăng Dịch sờ mặt của nó một chút, “Rời giường, phải đưa cháu đến chỗ của ba.”

Vừa cảm giác tỉnh ngủ tìm không thấy ba luôn là một chuyện không vui, Thiên Thiên tuy rằng còn mệt vô cùng, nhưng nghe được muốn đi tìm ba, vẫn ngoan ngoãn mà gật gật đầu.

Lăng Dịch hỏi nó: “Cần giúp cháu mặc quần áo sao?”

Thiên Thiên nói: “Tự mình mặc.”

Tuy rằng nó nói như vậy, nhưng để nó tự mặc thì phải mất một buổi sáng, Lăng Dịch ngồi ở bên giường, động thủ giúp nó mặc quần áo.

Áo phông kéo nửa ngày vẫn không kéo xuống được, chờ Lăng Dịch giúp nó kéo xuống thì mặt Thiên Thiên đều đỏ lên, nó nói chuyện có chút suyễn, hỏi: “Cháu có thể ngủ với ba ngày ngày (Thiên Thiên) được không?” Sau khi nói xong, lại lặp lại: “Ngày ngày (Thiên Thiên) ngủ với ba.”

Nó có chút đắc ý, bởi vì nó phát hiện những lời này có hai ý, cho nên cười cười.

Lăng Dịch cũng cười, nói: “Vì sao lại hỏi bác? Đến hỏi ba của cháu a.”

Thiên Thiên đáp: “Bởi vì ba nói bác bị bệnh, cần ba ngủ chung.”

“Không cần, ” Lăng Dịch nói cho nó biết, “Bác đã khỏe rồi, về sau không cần ba của cháu ngủ cùng.”

Thiên Thiên lẳng lặng mà nhìn Lăng Dịch, nghe anh nói như vậy, gật gật đầu.

Buổi sáng Thiên Thiên vẫn ở trong tiệm bánh vẽ như cũ, nó đã vẽ xong một tập tranh thật dày, nhưng không có người có thể nhìn hiểu được nó đang vẽ cái gì.

Bây giờ Lăng Húc miễn cưỡng có thể hiểu một chút, nhưng nhân vật Thiên Thiên vẽ đều tô


XtGem Forum catalog