80s toys - Atari. I still have
Bảo Bối, Con Là Ai?

Bảo Bối, Con Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324875

Bình chọn: 7.00/10/487 lượt.

ới, không có quan hệ quá lớn với cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Dịch, Lăng Dịch đang cúi đầu nhìn một văn kiện trước mặt, hôm nay vì bị bệnh nên tinh thần của anh không tốt, hơn nữa Lăng Húc thường thường phát hiện anh hơi hơi nhíu mày, đại khái là dạ dày đau lại phát tác. Lăng Dịch thật sự thành thục, đã là người đàn ông hơn ba mươi.

Không biết vì cái gì, Lăng Húc đột nhiên có chút khó chịu.

Edit: Đầm♥Cơ

Đêm hôm đó trở về, Lăng Dịch tắm rửa xong thay áo ngủ, rót cho mình một ly nước ấm đứng ở bên trong phòng khách uống thuốc. Anh ném thuốc vào miệng, vừa mới uống một ngụm nước chợt nghe Lăng Húc vừa tắm rửa xong cho Thiên Thiên từ trong buồng vệ sinh đi ra nói: “Anh, buổi tối em ngủ cùng anh đi.”

Nước và thuốc trong miệng Lăng Dịch lập tức toàn bộ phun ra.

Thiên Thiên nhìn viên thuốc màu sắc rực rỡ lăn lộn trên mặt đất, chạy tới muốn nhặt, Lăng Dịch liền vội vàng kéo nó: “Không cần nhặt, chờ một lát bác quét là được.”

Lăng Húc đuổi theo Thiên Thiên lau tóc cho nó, đồng thời nói với Lăng Dịch: “Có được không?”

Hôm nay cậu cảm thấy trong lòng có chút rầu rĩ, nghĩ chỉ chớp mắt Lăng Dịch đã hơn ba mươi, mà ba đã đi rồi, thời giờ bỏ lỡ là tìm không trở lại, như vậy chỉ có thể quý trọng thân nhân bên người hiện tại.

Thật ra cho đến khi cấp ba Lăng Húc vẫn còn ngủ chung với Lăng Dịch, đó là lúc thân thích đến nhà chơi, giường của cậu bị chiếm dụng, đành phải đi theo Lăng Dịch ngủ.

Miệng Lăng Dịch nói ghét bỏ cậu, nhưng sẽ nhường nửa cái giường cho cậu, không quản cậu ngủ không quy củ thế nào, Lăng Dịch chưa bao giờ thật sự ghét bỏ cậu.

Thiên Thiên để Lăng Húc lau tóc cho nó, một cái khăn tắm lớn từ đầu chụp xuống, bọc lấy toàn thân, lực đạo trên tay Lăng Húc không nhỏ, nó bị lau đến trá nghiêng phải ngã.

Lăng Dịch lấy khăn lau nước trên sàn, sau đó lại quét thuốc.

Lăng Húc hỏi anh: “Sao không trả lời em? ghét bỏ em vậy sao?”

Lăng Dịch thu dọn xong, lại đi tìm thuốc lần nữa, tranh thủ trả lời cậu: “Em lớn bao nhiêu rồi?”

Lăng Húc đột nhiên cười: “Vĩnh viễn mười bảy tuổi.”

Nghe cậu nói những lời này, Lăng Dịch cũng mỉm cười.

Đối với hai người bọn họ, đó có thể được coi là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong đời.

Lau tóc xong cho Thiên Thiên, Lăng Húc cất khăn vào buồng vệ sinh, Thiên Thiên sờ sờ cái trán bị cậu lau đến có chút đỏ lên, nói: “Con cũng muốn ngủ với ba.”

Lăng Húc nhô đầu ra nhìn nó, “Con lớn bao nhiêu rồi?”

Thiên Thiên nói: “Con muốn ngủ với ba.”

Lăng Dịch rót nước uống thuốc, nhìn Thiên Thiên: “Buổi tối ba ngủ với cháu.”

Lăng Húc đứng ở cửa buồng vệ sinh, liếc Lăng Dịch một cái, do dự một chút không nhẫn tâm cự tuyệt, vì thế đáp: “Được rồi, buổi tối ba ngủ với con.”

Cậu đi tới ôm Thiên Thiên lên đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Lớn như vậy còn dành ba với bác, thật là không e lệ.”

Lăng Dịch trầm mặc không nói chuyện.

Uống thuốc xong, anh thu dọn một chút trở về phòng đi ngủ. Uống thuốc một ngày, dạ dày đau quả thật giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn chưa hết hoàn toàn, cả người tinh thần không quá tốt, cũng không khẩu vị.

Buổi tối chỉ uống một chén cháo Lăng Húc nấu, đồ ăn khác đều không thể ăn hết.

Nói thật, hương vị bát cháo Lăng Húc nấu có chút cổ quái, may mắn uống xong không có phản ứng gì, buổi tối cũng không nôn ra.

Anh ngồi ở trên giường, mang kính mắt, mở đèn đầu giường đọc sách trong chốc lát.

Đột nhiên, Lăng Húc không gõ cửa đã trực tiếp mở cửa phòng anh ra một cái khe, ôm gối đứng ở cửa phòng nhìn anh, “Anh? Em vào nhé?”

Lăng Dịch để sách qua một bên, bất đắc dĩ mà nhìn cậu.

Lăng Húc nói: “Thiên Thiên đang ngủ, nó sẽ không biết em trộm đi ra.” Nói xong, cậu đã bước vào phòng Lăng Dịch, còn vươn tay đóng cửa lại.

Lăng Dịch tựa vào đầu giường, nói với cậu: “Em gặp qua anh em hai, ba mươi tuổi vẫn còn ngủ chung chưa?”

Lăng Húc nghĩ nghĩ, có chút đắc ý: “Anh lập tức có thể gặp được.”

Lăng Dịch có vẻ không thể làm gì cậu, xốc chăn lên đứng dậy, đi đến bên cạnh tủ quần áo cầm một cái chăn mỏng ra đi ra để trên giường, sau đó xê dịch gối đầu của mình.

Lăng Húc biết mình được đồng ý, vui vẻ mà bò lên giường của Lăng Dịch.

“Tốt hơn chút nào không?” Lăng Húc hỏi Lăng Dịch.

Lăng Dịch vươn tay lấy kính xuống: “Đã tốt hơn nhiều.”

Lăng Húc nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không? Nếu không em xoa xoa cho anh?”

Lăng Dịch lắc đầu: “Không cần, hôm nay em gặp chuyện gì à?”

Lăng Húc giơ cánh tay lên duỗi thắt lưng làm biếng, sau đó vẻ mặt có chút ảm đạm, nói: “Không biết, nhìn thân thể anh không tốt cảm thấy trong lòng không thoải mái.”

Lăng Dịch đột nhiên hỏi: “Em không cảm thấy anh lớn tuổi nhìn rất đáng thương đó chứ?”

Lăng Húc sửng sốt một chút, “Không có nha, sao lại nghĩ như thế?”

Lăng Dịch lắc đầu, vươn tay tắt đèn nằm xuống: “Ngủ đi.”

Lăng Húc cũng nằm xuống, nhưng trong lòng còn đang suy nghĩ câu nói kia của Lăng Dịch, cậu không rõ vì cái gì Lăng Dịch sẽ đột nhiên nói ra một câu như vậy, “Anh?” cậu nhỏ giọng gọi Lăng Dịch.

Lăng Dịch vốn xoay người đưa lưng về phía cậu, lúc này trong bóng đêm chỉ có thể quay người đối mặt với cậu, hỏi: “Sao vậy?”

Lăng Húc nói