
hôn lần này, không còn tổ chức đơn giản là phòng khách nhà Mộ Dung, mà chọn một khách sạn cao cấp để tổ chức.
Khi xe ô-tô của bọn
họ đến khách sạn thì những chiếc xe hơi sang trọng khác đã nối đuôi nhau xếp thành một hàng dài, khi bườc vào cửa khách sạn, liền nghe được
những bản nhạc êm ái, tám giờ tối, dạ tiệc đã bắt đầu.
Đại sảnh
xa hoa mà trang nhã, thức ăn phong phú đủ mùi vị, người hầu bàn lễ phép
chào hỏi khách khứa, mỗi vị khách tại nơi đây đều cao quý, tất cả mọi
người đều thuộc giới thượng lưu, mọi người không giàu cũng quý, giá trị
con người không thể đo đếm được, cho nên tiêu chuẩn của bữa tiệc này
tuyệt đối đứng đầu.
Mặc dù khách khứa đã đông đủ, nhưng cũng
không ồn ào, những người quen được đứng thành một nhóm lên tiếng chào
hỏi nhau, giọng nói nhẹ nhàng như nói chuyện phiếm, không khí xem ra vô
cùng ấm áp và tốt đẹp.
Thân là nhà chủ, Dương Bách Lâm cùng Mộ Dung Cầm được Mộ Dung Phong hướng dẫn để đi đến chào hỏi những khách quan trọng.
Khi Tiết Tình Tình và Mộ Dung Trần đi vào thì mọi ánh mắt đều tập trung lên người bọn họ. Không chỉ là bọn họ đến trễ, quan trọng nhất là những tin đồn trên báo vào khoảng thời gian trước để cho bọn họ đối với đôi trai
gái này càng thêm tò mò.
Trên đời này, chỉ cần nơi nào có những
tin đồn bát quái, hơn nữa nó lại thuộc về những người có thân phận và
địa vị, thì nó sẽ được chú ý rất nhanh. Đó là bản tính của con người.
Chỉ là, trong một số trường hợp, lấy thân phận của bọn họ, dĩ nhiên sẽ
không dám nói câu gì vì sợ sẽ truyền đến tai bọn họ; mọi người liền
không dám nói về những xì-căng-đan gần đây liên quan đến nhà Mộ Dung.
"Vì sao lại đến trễ như thế?" Thái Chi Lan thấy con trai và con dâu đã đến, cùng mấy quý phu nhân chào hỏi một câu rồi đi đến bên cạnh bọn họ.
Thiệt là, hôm nay là đại sự của nhà Mộ Dụng, thế mà hai vợ chồng này lại đến trễ như thế.
"Mẹ, mới vừa rồi trên đường bị kẹt xe !" Mộ Dung Trần nói như chuyện đương
nhiên. Tại sao người khác đều không hỏi lại cứ đi chấp nhất anh. Tứ
thiếu gia nói như đó là sự thật.
"Tình Tình, trước tiên con nên
cùng a Trần đi đến gặp Cầm nhi chào một tiếng đi, sau đó đến đây mẹ sẽ
dẫn con đi chào hỏi một vài người khách trong nhà Mộ Dung." Không để ý
tới con trai đang trừng lớn mắt nhìn mình, Thái Chi Lan cười nói với
Tình Tình.
Dù thế nào đi nữa, về tình về lý, bọn họ cũng phải cùng phải nói lời chúng mừng với hai nhân vật chính ngày hôm nay chứ
"Mẹ, vậy chúng con đi trước đây ạ."
Tình Tình mặc cho người đàn ông bên cạnh có đồng ý hay không, nắm tay anh đi về phía Mộ Dung Cầm.
Hôm nay Mộ Dung Cầm mặc một bộ áo trắng tinh khiết, đứng bên cạnh Dương
Bách Lâm mặc một bộ âu phục màu đen, một là môt tiểu thư xinh đẹp xứng
đôi với một thanh niên anh tuấn, thoạt nhìn vô cùng xứng với nhau.
Càng đến gần hai người họ, tim của Tình Tình nhảy càng lợi hại, cô khẩn
trương nắm chặt tay của người con trai bên cạnh, cô thậm chí khẩn trương đến trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Nhưng ngày nay cuối cùng phải đối mặt thôi! Không chạy khỏi số mạng.
Nếu như đó là người khác, nói hai tiếng chúc mừng sẽ không khó khăn như thế?
"Cầm Nhi, chúc mừng! Tứ ca đã tới trễ!" Khi đứng cách bọn họ một mét, Mộ Dung Trần đứng lại.
"Cám ơn anh tư và chị dâu." Mộ Dung Cầm kéo tay Dương Bách Lâm, không có ý
gì tỏ ra một sắc mặt vô cùng bình thường nhìn Tình Tình.
"Tình
Tình, không phải em nên nói tiếng ‘chúc mừng’ với Berlin sao?" Mộ Dung
Trần dùng một tay ôm ngang lưng cô, trên cánh tay có chút sức lực.
Đôi mắt cô không tự chủ giương mắt, rơi vào đôi mắt thâm sâu của Berlin. Cô đã từng cùng người con trai trước mặt thề nguyện, dắt tay nhau cả đời,
dùng những từ ngữ vô cùng tốt đẹp để nói với nhau
Nhưng hôm nay,
người anh nắm tay không phải là cô, mà tay của cô cũng đã sớm khoác tay
người đàn ông khác. Hôm nay Dương Bách Lâm chính thức mặt lễ phục, cũng
giống như Mộ Dung Trần trời sanh cao quý ưu nhã, khí thế mười phần không giống nhau, một người thì vô cùng lạnh lùng còn người còn lại dịu dàng
như nước
"Berlin, chúc mừng." Trừ một câu nói này, Tình Tình
không biết mình còn phải nói gì nữa, cũng chỉ có câu này, mới đúng nhất
mà thôi.
"Cám ơn."
Dương Bách Lâm nhẹ nhàng ngước mắt lên
nhìn, liền nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó hai người không thể tránh được
liền quấn lấy nhau, trong khoảnh khắc ấy, tâm tình rối rắm, đối với việc phải ôm tiếc nuối cả đời, đối với tương lai không xác định, hi vọng đối phương có thể hạnh phúc. . . . . . Cuối cùng lại chỉ có thể hóa
thành"Chúc mừng" cùng "Cám ơn" mà thôi.
Vào giờ phút này âm nhạc như sợ dây nối tình cảm, bọn họ đứng ở nơi đó, cự ly rất gần, yên lặng đưa mắt nhìn. . . . . .
Ai nói nắm tay nhau mà chết, liền nhất định có thể bên nhau đến già đâu?
Anh đã từng cầm tay của cô, vẫn còn không kịp bỏ vào lòng bàn tay của
mình, nửa đường thì bị người khác cướp đi! Mộ Dung Trần rất bén nhạy cảm nhận được thần thái của cô gái bên cạnh, tay đang nắm lòng bàn tay nhỏ
bé của cô, tùy sức mà xiết chặt hơn "Chúng ta hãy đi chào hỏi một vài vị tiền bối." Rất tự n