
chuyện khó chịu như vậy sao?
“Tôi không muốn anh đụng vào tôi….. Cút ngay, cút ngay….. Đồ cầm thú” Đau
lòng khiến cho Tình Tình không lựa lời nói, chỉ muốn rời khỏi người đàn
ông này càng sớm càng tốt.
Nơi nào có hắn, nơi đó làm cô sắp phát điên.
“Cầm thú?” Vốn đau lòng, thương tiếc cô, nhưng khi nghe cô nói từ này, lửa giận trong lòng anh bốc lên.
Đưa tay, không để ý đến sự chống cự của cô, Mộ Dung Trần ôm thân thể nhỏ nhắn của cô lên, ném về trên giường.
“Anh chính là….” Thân thể vốn yếu ớt, nay bị anh ta dùng sức ném một cái
khiến khuôn mặt cô đều trắng bệch, liên tục nói đến thở gấp.
“Tiết Tình Tình, cô nói ai là cầm thú? Tối hôm qua, là người nào quấn lấy
tôi? Hả? Đối với cô, làm tình với đàn ông một đêm, người đó trở thành
cầm thú sao?”
“Bốp”
Một bạt tay thanh thúy vang lên trong
căn phòng yên tĩnh, Tình Tình cảm thấy sức lực toàn thân mình bị rút
cạn, trong đầu trống rỗng. Cô đánh người đàn ông khuôn mặt đang giận dữ. Nhìn bộ dáng cường tráng của hắn, nếu như một cái bạt tai cũng có thể
đánh chết cô!
Vậy cũng tốt! Chết tốt hơn! Xong hết mọi chuyện! Chỉ là, không thể gặp lại mẹ cùng em trai!
Mộ Dung Trần không thể tin nhìn người phụ nữ rõ ràng sợ muốn chết ở trước
mặt anh, lần đầu tiên trong đời bị ăn tát, còn là bị phụ nữ đánh, thì ra cô không phải là một con tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn!
“Dám đánh tôi, lại không dám nhìn tôi? Tiết Tình Tình, cô cũng biết sợ sao?” Một tay xoa khuôn mặt anh tuấn, một tay siết chặt cằm nhỏ của cô, muốn dùng lực ép cô mở mắt ra.
Mắt đẹp mở to, chống lại khuôn mặt
tuấn mỹ mà quý khí của anh. Đây là lần đầu tiên Tình Tình nghiêm túc
nhìn khuôn mặt của anh. Nếu như không phải sớm đã có người yêu, người
đàn ông như vậy, sẽ khiến bao cô gái điên đảo đây!
Nhưng, như vậy thì sao? Anh ta vẫn là kẻ đáng ghét đã tước đoạt trinh tiết của cô, anh làm cho cô không còn mặt mũi để đối mặt với Dương Bách Lâm, tất cả đều
tại anh ta, anh ta thật đáng chết!
Thì ra, tiềm lực của con người quả nhiên là vô hạn, mới vừa rồi rõ ràng ngay cả thở cũng khó khăn,
nhưng lúc này cô giống như có thần lực nhập thân, kéo tay của anh xuống, cắn.
“Tiết Tình Tình, tôi không ngờ, sau khi trải qua đêm qua,
em đã thích tôi hả?” Trên cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức nhưng
không làm cho anh nổi giận, ngược lại Mộ Dung Trần khẽ cười một tiếng:
“Sao? Tay của tôi mùi vị tốt chứ? Có muốn thử cắn chỗ khác hay không?”
Những lời này làm Tình Tình không thể nào mở miệng ra được, tại sao anh ta
lại nói vậy? Cô chỉ giận quá, không biết nên làm thế nào nên mới cắn anh ta, anh ta còn dám nói ra những lời vô sỉ như vậy sao?
Anh ta rõ ràng biết cô có vị hôn phu, lại còn cưỡng ép thân thể của cô, sau đó
lại nói ra những lời vô sỉ. Thật hận, cô hận người đàn ông đã đoạt đi
trong sạch của cô….
“Tôi đã có vị hôn phu rồi, tôi chán ghét anh, tránh ra….”
“Vị hôn phu? Chưa kết hôn thì vẫn không tính. Em đàng hoàng một chút cho
tôi. Bây giờ em vẫn còn đang trên giường của tôi. Không nên lộn
xộn” Không đề cập đến người đàn ông kia cũng không sao, nhưng nhắc tới
là làm cho anh muốn bốc hỏa.
Trên đời còn có người có thể vượt qua anh sao? Bao nhiêu người phụ nữ xếp hàng ngã vào lòng anh. Còn cô….
“Anh buông tôi ra. Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà… "
Không nghĩ tới thân thể lại bị người đàn ông cao lớn này đè lại, Tiết Tình sợ anh có hành động bất chính nên thất thanh thét to.
“Em yên lặng một chút cho tôi, em không biết tối hôm qua em vì mệt mỏi quá
độ cho nên đã ngủ mê rất lâu sao? Hay em muốn bất tỉnh lần nữa” Mộ Dung
Trần nghiếng răng nghiến lợi nói. Người phụ nữ này, thật biết cách làm
cho người khác muốn phát điên.
Anh làm sao có thể cho rằng cô là một cô gái nhỏ nhu thuận, biết nghe lời chứ? Bướng bỉnh, ngang ngược muốn chết!
“Tôi muốn về nhà, bây giờ tôi muốn về nhà”
Nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ kinh hoảng, cô nhắc đi nhắc lại, muốn từ trên giường đứng dậy
“Thật quật cường”
Anh bất đắc dĩ thở dài, đưa tay đè lại thân thể nhu nhược của cô: “Không
phải bảo em không được lộn xộn sao? Thật là không nghe lời”
“Tôi
muốn về nhà, bây giờ tôi muốn về nhà” Kiên định ngẩng đầu lên nhìn anh
ta, cũng không để ý đến tay của anh ta đang đụng tay cô. Cho dù bây giờ
phải trở về Tiết gia, cô cũng muốn rời khỏi nơi này.
“Yên tâm
đi, tôi sẽ cho người thông báo với Tiết Thiệu Trạch, em yên tâm ở đây an dưỡng thân thể cho tốt được không?” Nhìn bộ dạng hiện tại của cô, làm
sao có thể về? Hơn nữa trước khi anh tra rõ chuyện này, không thể yên
tâm để cô đi được. Huống chi nếu để cô đi, vậy cô có thể đi tìm vị hôn
phu của cô. Đùa sao? Nếu như chuyện đã như vậy, làm sao anh có thể để
người phụ nữ của anh đi tìm người đàn ông khác chứ?
“Tôi không muốn, anh đừng nghĩ là sẽ giam giữ được tôi”
“Tình Tình, ngoan. Em không phải muốn biết vì sao em lại nằm trên giường của
tôi sao?” Nhìn cô nhìn mình với vẻ khinh bỉ? Anh hạ lưu vậy sao? Muốn
một người phụ nữ còn phải dùng thuốc?
Chỉ là, lúc này, thế nhưng
anh lại cảm kích người đã bỏ thuốc cho cô, mặc kệ xuất phát từ mục