
không nhìn anh với sắc mặt đàng hoàng, anh đoạt trong sạch của cô,
nhưng, anh đã nói anh sẽ chịu trách nhiệm mà!
Đường đường là tứ thiếu gia nhà Mộ Dung, tự mình bưng đồ ăn cho cô, cô lại bỏ mặt không thèm quan tâm?
Nhưng tại sao, dù cô đang tức giận không để ý đến anh, nhưng vẫn làm cho anh
ngây người như vậy? Cô rốt cuộc có điểm nào tốt để cho anh thích như
vậy? Thấy thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, Mộ Dung Trần, mày xong đời
rồi.
“Có phải nếu tôi ăn, anh sẽ thả tôi đi” Nói chuyện với
người không nói lý lẽ được gì chứ? Tình Tình xoay người, hy vọng từ cái
miệng trên khuôn mặt tuấn mỹ kia sẽ nói đồng ý.
“Em ăn trước đi, rồi hãy nói”
Mộ Dung Trần rũ mắt xuống, một tay cầm chén, một tay dùng thìa khuấy đều
chén cháo thơm ngào ngạt đưa tới bờ môi cô: “Ăn một miếng nào? “
Muốn đi? Dễ dàng như vậy sao?
“Tôi nói tôi muốn về nhà, anh nghe không hiểu sao?”
Tình Tình chưa từng cảm thấy dễ nổi giận như bây giờ. Nhưng, tại sao người
đàn ông này luôn dễ dàng kích thích tính cách của cô như thế?
Vì
sao lại có người đàn ông đáng ghét như thế nào? Gạt cô ăn cháo, khoanh
hai tay ngồi trên sofa nhìn cô với gương mặt vô lại, con không cho cô
đi!
“Anh có nói sẽ để em đi sao?”
Một phen mạnh mẽ kéo cô gái nhỏ đang giận dữ vào trong lồng ngực, Mộ Dung Trần vùi mặt vào
trong mái tóc đen nhánh của cô, cũng không quan tâm cô có đang tức giận
hay không.
Trên người cô tại sao lại thơm như vậy, làm cho anh vùi đầu vào trong đó cũng không ngừng nhớ tới.
"Mộ Dung Trần, anh buông ra. . . . . . Buông ra. . . . . ."
Người đàn ông này lại ôm cô, còn ôm chặt như vậy, thân thiết như vậy, Dương Bách Lâm cũng chưa từng ôm cô như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại không có tiền đồ nóng lên.
“Tình Tình, những chuyện anh nói với em đều là nghiêm túc”
Hít mùi thơm nhàn nhạt một hơi thật sâu, rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên,
bàn tay thon dài cường ngạnh nâng cằm cô lên, để cho cô đối mặt với anh.
"Bỏ tay anh ra."
Quật cường lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng là, làm thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của anh ta.
“Chỉ cần em đồng ý chuyện anh nói, cái gì anh cũng đồng ý”
Tròng mắt đen của anh nhìn cô nghiêm túc trước nay chưa từng có:
“Tình Tình, đồng ý làm vợ anh, có được không?”
“Tôi đã có vị hôn phu, tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi. Giữa chúng ta không thể, mãi mãi không thể…..”
Không muốn đối mặt với khuôn mặt sẽ khiến cô nổi điên, Tình Tình nhắm mắt lại càng không ngừng lắc đầu.
Nhưng, anh ta nói muốn kết hôn với cô, nhưng cho dù cô có đồng ý hay không,
thì người ngoài nhìn vào sẽ nói cô trèo cao. Thân là Mộ Dung tứ thiếu
gia vô cùng tôn quý, hôn nhân đại sự của anh ta, không phải là chuyện
của riêng anh ta, vợ của anh ta không phải bất cứ ai cũng có thể làm.
Mặc dù, Tiết Thiệu Trạch nổi tiếng trên thương trường, nhưng so với Mộ Dung thế gia vẫn không là gì cả. Hơn nữa, anh ta dung nhan tuấn mỹ phi phàm, cho dù không cần cô đồng ý, cũng có vô số cô gái đem trái tim nguyện ý
dâng cho anh ta, anh ta cưới cô hoặc bất kì người nào khác, cũng có thể
xem là ban ân rồi?
Người bên ngoài nhìn vào, cô căn bản không có
lựa chọn nào khác, mất đi trong sạch của người con gái, người trong cuộc lại đồng ý chịu trách nhiệm, quan trọng nhất là người trong cuộc lại là thế gia công tử quyền thế nhất, cô còn muốn cự tuyệt như thế nào? Người thông minh đương nhiên sẽ gật đầu liên tục rồi.
Nhưng, cô không muốn, nếu như một người phụ nữ sau khi bị cường bạo, cái gọi là trách
nhiệm chính là gả cho người đó nhằm bưng bít mọi chuyện. Vậy khác nào
bắt cô gả cho một tên cường bạo phạm tội. Huống chi trong lòng cô sớm đã có người khác, dù cho nhà Mộ Dung có quyền lực, giàu có như thế nào thì sao?
Bởi vì bị cường đạo cho nên còn phải làm cho người kia có
cơ hội danh chính ngôn thuận cường bạo cô cả đời sao? Thiên lý ở chỗ
nào? Cho dù giữa bọn họ từng có quan hệ thân mật thì thế nào? Đứng trên
phương diện khác mà nói, bọn họ vẫn là người xa lạ. Cho dù trong lòng
không có người đàn ông khác, cô cũng không đồng ý lấy anh, huống chi
trong lòng cô đã có người khác, đời này cô đã sớm quyết định, ngoại trừ
Dương Bách Lâm, ai cô cũng không lấy.
Nhưng, bây giờ, cô nên nói với Dương Bách Lâm như thế nào đây? Anh ta sẽ cam tâm tình nguyện lấy
cô sao? Nếu cô không kết hôn, vậy có phải sẽ không được gặp lại mẹ với
em trai? Vì sao sự việc lại diễn ra đến nông nổi này. Người đàn ông ghê
tởm này, vì sao còn ép buộc cô?
“Em yêu anh ta?”
Ngón tay càng tăng thêm lực, ép cô không thể không mở mắt ra, nhưng khi cô mở
mắt ra, nước mắt cũng theo đó rơi xuống, đôi mắt to tròn đỏ bừng, nước
mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, làm nóng bàn tay anh cũng làm nóng
lòng anh.
Từ khi biết cô có vị hôn phu, tim anh chưa từng bình tĩnh. Nhưng, tối hôm qua, cảm giác thỏa mãn trước nay anh chưa từng có.
Anh mặc kệ hôn phu là tên khốn kiếp này, anh chỉ muốn cô, cho nên nhất định phải lấy được cô. Nhưng từ trong miệng của cô, lại nghe cô nói cô yêu
hắn, tại sao lòng anh lại đau như dao cắt. Để cho anh đau đến tận xươ