
ế nhưng lại lợi dụng cái này để thỏa hiệp với cô sao?
“Có ý tứ gì? Mặc kệ thông qua hay không thông qua kiểm tra, nhà Mộ Dung
cũng có thể hủy bỏ không tiếp tục giao dịch với bọn họ, điều này sẽ
khiến Thanh Vinh thực phẩm trực tiếp đóng cửa. Em ngẫm nghĩ mà xem, loại chuyện này đối với tôi mà nói, có khó khăn gì không?”
Căn bản là chuyện đơn giản giống như ăn cơm, uống nước.
"Anh…!" Thật hèn hạ! Vốn cho là anh ta cưỡng đoạt trong sạch của cô đã đủ vô sỉ rồi, không ngờ….
“Anh đã chiếm được tôi rồi, tại sao còn phải như vậy?” Không dám nghĩ tới
nếu như Thanh Vinh thực phẩm thật sự vì cô mà đóng cửa, Bách Lâm sẽ chịu đả kích như thế nào.
“Tình Tình, chờ khi anh tốt nghiệp đến
công ty thực tập, chờ em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn được không?”
Những lời nói dịu dàng khi đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng, anh
không biết, những điều tốt đẹp khi đó, lúc này lại sắp bị hiện thực tàn
khốc phá vỡ. Nếu như Bách Lâm biết Dương gia sẽ đối mặt với một tai họa
lớn, thì nụ cười tự tin phấn khởi còn xuất hiện trên gương mặt tuấn nhã
không?
Người đàn ông từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió như anh, có thể chịu được sao?
“Cô bé ngốc” Anh bất đắc dĩ thở dài, mang theo nụ cười cưng chiều trên
mặt, giống như đối với vấn đề của cô không có biện pháp như nhau: “Em
không phải không biết, một người đàn ông muốn có được một người phụ nữ
thì có bao nhiêu điên cuồng sao” Anh nghĩ phải lấy được cô, dù có đối
địch với người của cả thế giới anh cũng làm, huống chi đối với người đàn ông không có liên quan.
“Lấy được tôi?”
Trong mắt của cô xuất hiện tia khổ sở “Anh rõ ràng, rõ ràng đã có được rồi” Hai người
bọn họ đã thân thiết da thịt, anh ta còn muốn gì thêm nữa?
"Không đủ, dĩ nhiên không đủ." Nhìn ra nghi vấn của cô, anh trực tiếp cho đáp án, "Em cho rằng anh là một người như thế nào? Nếu nhìn trúng em, cả
đêm như thế đủ sao?"
Tình Tình thống hận nhìn anh, rốt cuộc anh
muốn hành hạ cô như thế nào mới thôi? Tại sao, tại sao nhất định phải
cuốn lấy cô không thả?
“Bây giờ nói cho tôi biết” đến gần bên tai cô, cảm thấy thân thể cô trở nên cứng ngắc: “Em, Tiết Tình Tình, có
muốn gả cho Mộ Dung Trần làm vợ hay không?”
“Tôi không yêu anh,
nếu như hận là thứ có thể duy trì tình cảm của chúng ta, vậy anh cũng
muốn cưới sao?” Cô không nghĩ ra, bằng với gia thế, tướng mạo của anh
ta, muốn người phụ nữ như thế nào mà không có, tại sao phải dùng thủ
đoạn hèn hạ như vậy để cưỡng ép, và miễn cưỡng một cô gái?
Nếu
như cô là người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, vậy cũng có thể chấp nhận
được, nhưng cô cũng hiểu chính mình, cô chỉ có vẻ thùy mị, là tạm chấp
nhận được. Vậy, lý do để anh ta muốn lấy cô là gì? Khi anh ta đã có được thân thể của cô, thì cứ xem như trò chơi, xong chuyện thì ai về nhà
nấy, còn phải lấy về nhà làm gì?
“Không sao cả” Nghe lời của cô,
đôi mắt hẹp dài của anh tối sầm lại, chỉ là trong giọng nói lộ vẻ không
quan tâm: “Nói cho tôi biết, em có đồng ý gả không?”
“Tôi, tôi….” Đồng ý như thế nào đây? Đối với người đàn ông đã cướp đi trong sạch của cô, cô làm sao có thể cam tâm tình nguyện gả cho anh ta? Nước mắt tựa
hồ như không thể dừng lại, chảy đầy mặt, Tiết Tình Tình, vì sao mày có
thể vô dụng như vậy? Tại sao luôn muốn khóc ở trước mặt người đàn ông
này?
“Đừng khóc! Lấy anh uất ức như vậy sao?” Đưa tay, lau đi
những giọt nước mắt khiến anh đau lòng, trên tay, sức lực cũng ngày càng nặng.
“Tại sao nhất định phải gả cho anh?”
Cho dù thành
thục, cho dù tỉnh táo cũng chỉ là một cô gái 20 tuổi. Ở Tiết gia, mặc kệ người đàn bà kia với Tiết Tinh Tinh khiêu khích cô thế nào, có thể đối
xử lạnh nhạt, tại sao thời gian biết người đàn ông này cộng lại không
đến 2 ngày, lại có khiến tâm tình của cô mất khống chế như vậy?
“Không lấy, vậy em muốn làm tình nhân của tôi hả?”
Người phụ nữ này, cố ý muốn chọc giận anh như vậy sao?
“Tình Tình làm người tình của tôi, em sẽ không thể đi thăm mẹ và em trai của em”
"Anh . . . . . ."
Trong nháy mắt Tình Tình trợn to mắt. Vì sao anh ta biết? Sao có thể? Tiết
Thiệu Trạch tìm nhiều năm như vậy cũng không biết, vì sao người đàn ông
này có thể biết? Tình Tình cố gắng che giấu kinh ngạc trong lòng.
Cô cho là, đây là bí mật cô cất giấu sâu trong tận đáy lòng, không ai có
thể chạm đến, dù là Dương Bách Lâm cô cũng chưa đề cập đến bao giờ.
Nhưng, người đàn ông này, lại có thể nói nhẹ như mây trôi nước chảy. Anh ta rốt cuộc biết bao nhiêu?
"Vậy đã nói rõ là em đồng ý kết hôn? Phải không?"
Được rồi, anh thừa nhận những giọt nước mắt không ngừng chảy kia có thể làm anh mềm lòng, nhưng việc nên nói vẫn phải nói:
“Kết hôn, em có thể làm chuyện em muốn làm, ngoại trừ anh, sẽ không ai biết chuyện này”
Cô có thể nói không sao Cô không dám, nhưng đồng ý, hai chữ này cứ như
xương ngăn ở trong cổ họng cô, không nuốt nổi, mà phun cũng không ra. Nếu như, anh ta nhất
định phải cưới, vậy thì cưới đi! Nhưng hắn cưới được, vĩnh viễn chỉ là
một thể xác không có linh hồn, lòng của cô, cô sẽ vững vàng giữ trong
tay của mình….
“Để ăn mừng chúng ta đạt đến t