
chậu hoa nhỏ cô đặt trên bàn sách. Một ít đóa hoa màu
xanh dương được cắt tỉa khéo léo xinh đẹp, bao quanh nhụy hoa màu vàng,
sắc thái hài hòa bắt mắt, cuốn hoa từ từ duỗi dài, nửa khép nửa nở, thật nho nhỏ, khiến cho người ta yêu thích, làm cho người ta khó quên, giống như cô vậy!
Ông đi tới, nhìn những bông boa nhỏ màu xanh dương
này đến mất hồn, những kí ức giống như thủy triều tràn về, tựa hồ như ở
trước mắt, chưa bao giờ cách xa…..
Ngày ấy, bầu trời vẫn xanh, mây vẫn nhẹ nhàng trôi, làn váy của thiếu nữ chập chờn trong gió…….
Thiệu Trạch, gặp lại, cũng không gặp lại. . . . . . Bóng dáng người phụ nữ càng chạy càng xa, lệ cũng rơi đầy trên mặt.
Quân Hoa, tin tưởng anh, có được không? Ông muốn mở miệng nói nhưng ông
không nói nên lời, ông nghĩ muốn đuổi theo bà, nhưng chân không cách nào di chuyển được, ông bị lún vào, rơi vào ao đầm thật sâu, không tìm thấy lối ra…..
“Ông không phải có
chuyện muốn nói với tôi sao?” Tình Tình nhìn Tiết Thiệu Trạch mất hồn,
lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của ông. Qua nhiều năm như vậy, cô chưa
bao giờ lên tiếng gọi ba, mới vừa rồi muốn gọi nhưng mở miệng thế nào
cũng không gọi được.
Hoa này là hoa mẹ cô thích nhất, những lúc
rảnh rỗi không làm gì, mẹ thường ngồi nhìn đóa hoa này đến ngẩn người.
Có một lần, cô hỏi mẹ hoa này có ý nghĩa gì đặc biệt thì mẹ chỉ ôm cô
khóc, không nói gì.
Từ đó, cô cũng không dám hỏi nữa!
Sau khi trưởng thành, cũng biết hoa này gọi là hoa vong thảo, có ý nghĩa là: “ Xin đừng quên tình yêu chân thành của tôi”
Mẹ muốn dùng hoa này để tưởng nhớ ai đó? Là ba sao? Nếu như là ba, tại sao cứ sống chết muốn lẩn trốn ông, tựa hồ như sinh ly tử biệt cũng không
muốn gặp lại ông.
Nếu như không phải, vậy thì có ai đáng giá để mẹ nhớ nhung như vậy?
Mỗi lần đứng ở trước cửa sổ, tiếng gió nhẹ thổi, tiếng côn trùng rên rỉ
trong đêm, bầu trời đầy sao, cô tựa hồ có thể nhìn thấy những bông hoa
này di động giống như nụ cười của mẹ.
"Tình Tình, con với Mộ
Dung Trần….” Cuối cùng từ trong kí ức trở về, Tiết Thiệu Trạch xoay
người nhìn khuôn mặt bình tĩnh của con gái.
“Đúng như những gì ông nghĩ, tôi sẽ cùng anh ta kết hôn” Chuyện đến nước này, không ai có thể thay đổi sự thật này.
“Tình Tình, vậy còn Bách Lâm?” Tiết Thiệu Trạch đi đến, nghĩ nghĩ muốn vuốt
ve mái tóc mềm mại của con gái, nhưng cuối cùng cũng thu tay lại.
Khó có dịp cha con họ lần đầu tiên có thể an an ổn ổn ngồi chung 1 chỗ nói chuyện với nhau, ông không muốn làm cho cô mất hứng.
“….”
Tình Tình rũ mắt xuống, không nói lời nào, chỉ cần vừa nhắc đến cái tên này, trong long cô, sẽ dâng lên cảm giác giác vừa chua vừa đắng tràn đến
cuống họng, làm cô muốn nói cũng không nói được gì.
“Tình Tình,
con là con gái của ba….” Tiết Thiệu Trạch ngồi xuống bên người cô, rốt
cuộc nhịn không được ôm lấy bả vai gầy yếu của con gái :
“Nếu như con không muốn gả vào nhà Mộ Dung, cứ nói với ba. Cho dù có phải trở
mặt với nhà Mộ Dung, táng gia bại sản, ba cũng không muốn con phải chịu
uất ức, được không?. Nói với ba, có phải Mộ Dung Trần ép con hay
không?”
". . . . . . Tôi…”
Tình Tình ngước mắt lên, nhìn
khuôn mặt ân cần của ông, trong giọng nói của ông tràn ngập đau long vì
cô, ân cần giống như cô là trân bảo của ông vậy.
Ông nói vì cô
ông dám táng gia bại sản. Những thứ này không phải là ông đã phí hết tâm tư cùng thủ đoạn cả đời mới có được sao? Hôm nay tại sao có thể nói là
vì cô có thể không cần tất cả?
Trong khi năm đó, vì sao ông không nói với mẹ cô như thế?
Không được rồi! Bây giờ nói gì cũng muộn rồi. Mẹ không muốn gặp ông. Nhưng, cô lại muốn gặp mẹ cô và em trai cô.
“Không phải” Tình Tình xoay mặt lại nhìn chậu hoa: “Là tôi tự nguyện gả cho anh ấy”
Bây giờ nói đồng ý hay không đồng ý cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi!
"Tình Tình. . . . . ." Tiết Thiệu Trạch không dám tin nhìn con gái của mình?
Làm sao có thể? Thật không ngờ con gái của ông có thể bình tĩnh nói với
ông cô đồng ý? Vậy còn Dương Bách Lâm?
Con gái của ông không phải là người thay đổi thất thường, nhưng vì sao lại khuất phục trước quyền
thế của nhà Mộ Dung. Nhất định là cô có chuyện gì gạt ông, nhưng, cô lại không chịu nói cho ông biết.
Đây là những gì ông thấy được trên mặt của con gái ông. Nhưng, giữa Tình Tình với Mộ Dung Trần có chuyện gì gạt ông?
“Tôi không sao. Gả vào nhà Mộ Dung có gì không tốt sao?” Nếu như đã lựa
chọn, vậy chỉ có thể đối mặt? Đời này, cô không thể gả cho người đàn ông cô yêu, vậy cô gả cho ai cũng giống nhau cả thôi. Ít nhất cô còn có thể thực hiện giấc mộng nhiều năm qua của cô.
“Bên Bách Lâm. Để ba nói với nó cho, được không?” Tiết Thiệu Trạch nghĩ đời này ông không có cách nào từ chối con gái.
Không có trả lời, chính là đồng ý!
Để cho cô đi nói, nhưng cô không có cách nào đối mặt với người đàn ông bảo vệ cô nhiều năm như vậy.
Chẳng lẽ do cô quá bạc tình sao? Ngay cả lời giải thích cuối cùng cũng không thể mở miệng nói với anh?
“Tôi không muốn ở đây” Tình Tình ngẩng đầu nhìn Tiết Thiệu Trạch, cô không
có cách nào xem như mọi chuyện chưa