
từng xảy ra mà đối diện với 2 mẹ con nhà đó.
“Ba sẽ an bày” Vỗ vỗ vai của cô, Tiết Thiệu Trạch cười nhạt: “Yên tâm, mọi chuyện đều có ba ở đây”
“Muốn đi ngay bây giờ” Trên mặt người đàn ông này mặc dù đã hằn lại dấu vết
của năm tháng, nhưng sự thành thục, chững chạc đó, khó có người nào có
thể có được. Ông là cha của cô. Cô vẫn luôn cự tuyệt lòng tốt của ông.
Nhưng lúc này, ông vẫn đứng bên cạnh cô, nói với cô rằng, tất cả mọi
chuyện đều có ông ở đây.
Đúng vậy, có ông ở đây! Mẹ, mẹ có biết không. Đến bây giờ con mới hiểu được, ông ấy thật lòng muốn tốt cho con!
“Được, đi ngay bây giờ”
Những gì cần thu dọn cũng không nhiều, một tiếng sau, Tình Tình đã thu dọn
xong quần áo của mình, ngoại trừ chậu hoa trên bàn không cách nào bỏ
trong hành lý được.
Nhưng, mặc kệ cô đi đến chỗ nào, nhất định cũng phải mang nó theo.
“Tình Tình, con thu dọn xong hết chưa?” Cửa không có khóa, Tiết Thiệu Trạch
đẩy cửa đi vào. Cô ở lầu 3, trước giờ cô vẫn ở một mình, cho nên cũng
không lo lắng mẹ con Tiết Tinh Tinh đến gây phiền toái cho cô.
“Xong rồi” Tình Tình ôm lấy chậu hoa, nhìn chung quanh một lần nữa, đây là
căn phòng cô đã ở suốt 10 mấy năm. 10 mấy năm, thật vui vẻ! Dĩ nhiên
cũng như cát qua kẽ tay, vụt mất.
Năm đó, chỉ là một cô bé rụt
rè, bây giờ lại trở thành cô gái trưởng thành giống như nụ hoa sắp nở.
Không trách được, không tiếp tục ở được!
“Nơi này, mãi mãi sẽ giữ lại vì con. Lúc nào con muốn trở về cũng được” Tiết Thiệu Trạch nhìn ra tâm tư của con gái của mình, cười 1 tiếng.
Nếu như, Tình Tình của ông, thật sự lưu luyến nơi này, vậy ông có thể xem cô cũng không lạnh nhạt với ông như vẻ bề ngoài?
“Ừ…” Đối với Tiết Thiệu Trạch. Tình Tình không muốn nói nhiều với ông. Nhưng đối mặt với một người cha, cô không có cách nào dùng mặt lạnh để chống
đỡ.
“Mộ Dung Trần, bảo con đến căn hộ của nó đi” Kéo hành lý
xuống đất, Tiết Thiệu Trạch chậm rãi nói, vừa nhận được điện thoại của
Mộ Dung Trần, ông nói:
“Tình Tình, con đồng ý không?”
“Nhà anh ta?” Tình Tình ôm chậu hoa, nghe tin này không khỏi sửng sốt, người đàn ông này, phải đặt cô trong tầm ngắm mới an tâm sao?
Cô đã
đồng ý với điều kiện của anh ta rồi, anh ta còn vội vã muốn ở chung một
chỗ với cô. Anh ta biết rõ nhược điểm trí mạng của cô nằm trong tay anh
ta còn gì.
“Nếu như con không muốn đi, ba sẽ nói với nó” Thấy
khuôn mặt trắng bệch của con gái. Ông càng thêm khẳng định, con gái và
Mộ Dung Trần có chuyện gì đó gạt ông.
"Không cần."
Nếu
như anh ta đã nói như vậy rồi, cô nhất định không thể trốn được, nếu để
Tiết Thiệu Trạch nói với anh ta, người đàn ông vô sỉ đó không biết sẽ
làm ra chuyện gì nữa, cô không thể mạo hiểm.
Nhưng, trước khi đi, cô còn có 1 chuyện phải làm.
“Tôi muốn đến 1 nơi”
“Được, ba đi với con”
Đây là lần đầu tiên sau 10 năm, 2 cha con của họ cùng nhau ra khỏi cửa.
2 mẹ con Lữ Bích Viện đứng trên ban công nhìn Tiết Thiệu Trạch và Tình Tình cùng nhau mở xe.
“Mẹ, Tiết Tình Tình muốn đi đâu?”
“Mặc kệ nó muốn đi đâu, chỉ cần nó không ở đây là được rồi. Tốt nhất là mãi mãi không về” Lữ Bích Viện oán hận nói.
Không có, không có, cái gì cũng không tìm được. Có phải cô đã đến chậm. cho nên, bị người khác nhặt được rồi?
Tình Tình, cả người vô lực ngồi trên mặt cỏ rậm rạp, vùi mặt vào bên trong
đầu gối mà khóc! Tại sao cô đã tìm hơn 1 giờ, nhưng vẫn không tìm được
chiếc nhẫn?
Có phải cô đã thật sự tới chậm rồi không? Cô muốn tự tay trả lại chiếc nhẫn cho Bách Lâm? Nhưng tại sao lại không thấy?
“Tình Tình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con nói cho ba biết được không?”
Tiết Thiệu Trạch tiếp điện thoại xong đi đến, nhìn thấy một người đứng phía
sau xe không nói một lời, còn con gái vẫn ở trên thảm cỏ tìm kiếm thứ gì đó
Tóm lại là cô muốn tìm thứ gì, cô lại không chịu nói, ông chỉ có thể lo lắng suông rồi. Nhưng, cô lại ngồi dưới đất không ngừng nói:
“Tại sao có thể không thấy?”
Nói cho ông ấy biết sẽ có tác dụng sao? Chỉ làm cô thêm đau lòng mà thôi.
Nước mắt Tình Tình càng chảy càng nhiều, không hề cảm nhận ở bên cạnh đã có nhiều thêm một người đàn ông.
Mộ Dung Trần ngồi chồm hổm
xuống bên cạnh cô. Sử dụng ánh mắt ý bảo Tiết Thiệu Trạch đi trước đi.
Đàn ông nhìn đàn ông, luôn có thể hiểu được ý tứ trong mắt đối phương.
Tiết Thiệu Trạch bất đắc dĩ đứng dậy nhìn con gái khóc đến đau lòng. Mộ Dung Trần, người đàn ông này mặc dù dùng thủ đoạn để ép buộc con gái ông,
nhưng ông nhìn thấy trong mắt anh ta sự nghiêm túc, cho nên ông đồng ý
đem con gái của ông giao cho anh.
Có thể được thiếu gia nhà Mộ
Dung yêu say đắm, đối với Tình Tình là phúc hay là họa? Chỉ là, tính
tình cô bướng bỉnh y chang mẹ của cô, sợ là sẽ phải chịu khổ.
“Khóc đủ chưa?”
Cho đến khi xe của Tiết Thiệu Trạch rời đi, Mộ Dung Trần mới lên tiếng.
Cái cô gái này, cô còn dám đến đây tìm? Tiết Thiệu Trạch nói sẽ tự mình đưa cô đến, làm cho Mộ Dung tứ thiếu gia chưa bao giờ chờ đợi ai, cứ thế
đứng ngây ngốc trước cửa lớn biệt thự đợi suốt 1 giờ, thậm chí ngay cả
bóng ma cũng không thấy.
Dưới tình thế cấ