
yêu anh cũng rất khó, nghe lời chúc phúc của người nhà anh cũng rất
khó. Nhìn anh sống dưới bóng ma của cha anh, cạnh tranh với người căn
bản không muốn chiến đấu với anh, càng thêm khó khăn…
_ Không cần!
Anh mở miệng ngăn cản cô, ánh mắt như bị lớp bụi mỏng phủ qua, càng thêm buộc chặt uy hiếp.
_ Vậy anh nói đi lúc nãy anh vừa làm gì? Anh dám nói yêu tôi, khiêu vũ cùng tôi không phải vì để tranh cao thấp với anh cả không? Anh dám nói anh làm vậy không phải vì cha anh đi!
Cô chất vấn anh không chút lưu tình.
_ Anh có biết mình rất ngu xuẩn không? Một bàn tay thì vỗ
không vang, anh chẳng lẽ không hiểu? Anh làm nhiều như thế, anh cả anh
cũng đâu thua kém. Ai cũng đều nhìn ra anh ấy thật sự yêu vợ mình. Anh
ấy sẽ không để ý cô vũ khiêu không tốt, sẽ không để ý cùng cô nhảy sẽ
khiến người khác cười chê, sẽ không –
_ Em nghĩ em là ai?
Anh bị nói thẹn quá thành giận, giận dữ bắt lấy tay cổ tay cô, tay nổi gân xanh nói
_ Em nghĩ em có tư cách gì mà nói như thế? Bởi vì tôi cưới em sao? Bởi vì em là vợ của tôi sao? Đừng quên đây chỉ là một trong những
điều kiện của chúng ta! Tôi cung cấp tài chính, em giúp tôi làm nghiên
cứu, tôi cùng em đóng vai vợ chồng hạnh phúc cho bà nội em xem, em giúp
tôi tham gia yến tiệc xã giao. Tôi tin từ đầu đến giờ tôi không có ý
kiến gì đối với em. Tôi cũng không cần em giải thích! Tôi làm được hiệp
ước của chúng ta còn em thì sao? Nghiên cứu em không thể hoàn thành,
ngay cả làm một bình hoa di động em cũng không làm được.
Cô giống bị anh đánh một cái tát, sắc mặt tái nhợt nhìn anh, cả người im lặng. Tiếng nói anh vang vọng giữa trời đêm, gằn từng tiếng đều tàn
khốc tiến vào trong đầu cô, dẫn thẳng đến trái tim cô.
_ Đúng, tôi làm không được!
Cô nhếch khóe miệng, ngay cả cái cười giả dối cũng không thể làm, chỉ có thể chua xót nhìn anh.
_ Tôi không nên cho rằng nói dối là không tốt. Tôi cũng nên
học cách nói dối. Đối với anh mà nói, tôi bất quá chỉ là đối tượng hợp
tác tự đưa đầu đến, một bình hoa làm gì cũng đều bỏ dở giữa chừng…
Cổ họng cô nghẹn lại, giọng nói khó nhọc.
_ Trời ạ, cô tuyệt đối không được khóc ở đây.
Thở sâu, cô áp chế khối cứng giữa cổ họng, lạnh lùng nói.
_ Xin lỗi vì đã làm anh mất mặt trước cha anh. Nhưng tôi nghĩ ông có thể nhận thấy tôi thật sự không khỏe. Về phần nghiên cứu, sau
khi trở về, tôi sẽ đem toàn bộ gia cho Ruth, cũng hỗ trợ hắn hoàn thành
thí nghiệm. Tuy rằng tôi không thể làm một cái bình hoa nhưng tôi tin
rằng anh sẽ lấy lại tất cả số tiền đã bồi thường cho tổn thất mấy năm
nay.
Anh trừng mắt nhìn cô, cổ họng co rút nhanh, cứng ngắc giống như
tượng đá. Sau đó, cô lui từng bước, anh mới phát hiện cô không biết khi
nào đã ra khỏi bàn tay anh. Một làn khủng hoảng không tên dâng lên. Bóng mấy che khuất ánh trăng, anh thấy không rõ gương mặt của cô, chỉ nghe
tiếng nói khàn khàn của cô vọng đến.
_ Tôi sẽ kí vào đơn li hôn. Sau đó luật sẽ đưa đến cho anh!
_ Em muốn ly hôn?
Anh nắm chặt tay, khủng hoảng từ trong lòng dâng lên tột độ.
_ Đúng!
Cô gật đầu. Khủng hoảng trong lòng dần chuyển sang băng đá, sau đó khuếch tán đến toàn thân.
_ Hiệp ước của chúng ta chỉ đến khi bà nội tôi chết là hết.
_ Em không thể li hôn với tôi!
Anh mị mắt lạnh giọng nhắc nhở cô.
_ Bên ngoài còn có người muốn giết em.
_ Tôi biết.
Cô nhìn anh nói.
_ Tôi sẽ ở lại phòng thí nghiệm. Lúc trước tôi ở đó chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ nơi đó rất an toàn, chờ thí nghiệm hoàn
thành, giết tôi cũng không còn ý nghĩa……
Anh biết cô nói đúng nhưng lại chỉ cảm thấy phẫn nộ. Trầm mặc lan
tràn trong đêm tối, gió chợt thổi, gió đêm mang mùi hoa hồng trên người
cô, cùng với từng câu chữ bình tĩnh cô dạy anh.
_ Xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp tục. anh có thể nói cho người nhà anh biết hoặc cũng có thể đợi sau một năm nữa rồi nói. Tôi
nghĩ anh đối với việc chúng ta li hôn đã có lí do hoàn hỏa.
_ Nếu tôi không có?
Chưa kịp suy nghĩ, lời đã thốt ra. Cô nhắm mắt lại, cười khẽ ra tiếng.
_ Anh đương nhiên là có. Vì anh chính là Lam Tư · Bart.
Anh sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh như băng bắt đầu nổi lửa lớn. Cô
biết đó là do lòng tự tôn của anh bị cô giẫm lấy, chính là ghét sự tình
chuyển biến không nằm trong tay anh. Cô thật hy vọng mình không hiểu anh rõ ràn như thế.
_ Trở về đi! Tôi nghĩ anh không nên bỏ vũ hội.
Cô xoay người rời đi, đi hai bước lại ngừng lại. Anh trừng mắt nhìn
cô, chờ mong, chờ mong cô quay đầu, chờ mong cô lại nói cô sai lầm rồi.
Ai ngờ, cô quay đầu. Lời thốt ra lại khiến anh đau lòng không thôi.
_ Lam Tư…… Đừng vì cha anh mà sống.
Âm thanh dịu dàng của cô, lơ đãng trong trời đêm. Anh muốn hét lên
với cô, đe dọa không cho phép cô đi. Nhưng anh nhưng không cách nào mở
miệng, thậm chí không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn cô xoay rời khỏi
anh, từ từ biến mất ở trong đêm đen. Tiếng nhạc khiêu vũ theo gió truyền đến, quay về bầu trời đêm, thật lâu.
Cô đi rồi. Thậm chí còn không đợi trời
sáng. Đêm hôm đó, anh phẫn nộ về phòng khiêu vũ, bức chính mình cười nói cho mọi người là cô thân thể không khoẻ. Kết q