
ưỡng,
nếu đối với cô mà nói, chuyện này rất đau khổ, tôi có thể giúp cô đem
giấy chứng nhận ly hôn đến cho Lam Tư kí. Sau đó đưa lại cho cô.
_ Không!
Cô ngẩng đầu, nhìn Bạch Vân, khàn khàn nhưng kiên quyết nói.
_ Tôi đi! Tôi đi với cô!
Nghe được câu trả lời của cô, Khấu Thiên
Ngang cùng Bạch Vân đều thở dài nhẹ nhõm. Tuy rằng cảm thấy đối Mạc Liên rất ngượng ngùng nhưng nếu theo biểu hiện của Lam Tư gần đây, không
muốn nhắc tới Mạc Liên. Chỉ sợ hiện tại chỉ có cô, mới có thể làm cho
Lam Tư tỉnh lại. Hoặc là càng tệ hơn? Nói thật, vợ chồng bọn họ lưỡng lự cũng rất lâu nhưng sau một tuần thảo luận đều đồng ý nếu không tìm Mạc
Liên mọi chuyện chắc sẽ còn tệ hơn.
Mùa xuân Nước Anh. Mạc Liên cùng Bạch Vân cùng nhau từ New York bay đến Luân Đôn, ngồi xe một lúc lâu mới đến được nhà công tước.
Biệt thự Ace.
Đó là tên của Lam Tư ở nước Anh, theo lời Bạch Vân nói biệt thự đã được ba trăm năm. Tất cả đất quanh đây đều
thuộc gia sản của nhà Ace. So với trang viên Bart gia, Ace đặc có vẻ
không phô trương như vậy. Nó hết thảy đều rất thanh lịch, mỗi một nơi
đều có dấu ấn lịch sử, lại có vẻ càng thêm lạnh như băng. Lúc hai cô
tới, trời đổ mưa phùng nhè nhẹ. Trên thực tế, từ lúc hai người xuống máy bay, mưa vẫn như thế không ngừng. Hai vị bảo vệ miễn cưỡng cho hai cô
và cổng. Trong nhà, một vị quản gia tóc trắng xóa đứng chào, bên cạnh là hai mươi mấy người hầu. Việc chào đón này lúc trước đều làm cho cô sợ
chết khiếp nhưng từ sau khi lấy Lam Tư, cô đã dần quen được.
_ Lane, xin chào!
_ Khấu phu nhân, thật vui khi gặp lại cô.
Bạch Vân mỉm cười, sau đó nói.
_ Hi vọng ông không để ý, tôi hôm nay dẫn thêm một người bạn. Đây là Mạc tiến…
Trên lầu đột nhiên một tiếng vỡ lớn
truyền xuống, chặn ngang lời giới thiệu của Bạch Vân. Tất cả mọi người ở nháy mắt cứng đờ, tứ phía tiếng vỡ là liên tiếp những lời phẫn nộ.
Nhưng vì khoảng cách quá xa nên không nghe rõ.
_ Xem ra quái thú của chúng ta tỉnh rồi.
Bạch Vân nhếch môi, cười khổ nói. Mạc
Liên nhìn về hướng có thanh âm truyền đến, không thể tin được kia thật
là anh. Nhưng này thật là anh cho dù cách đến mấy cô vẫn nhận ra giọng
nói anh.
_ Chúng ta trước hết đến chỗ cho cô nghỉ ngơi. Còn Lam Tư chở xem đến tối tâm tình anh ấy có tốt hơn không.
Bạch Vân nắm chặt tay cô, Mạc Liên tự
nhiên có cảm giác chị dâu của anh sợ cô hối hận quay đầu chạy ra cửa.
Đúng lúc này, tiếng vỡ của thủy tinh lại vang lên khiến cô giật nảy
mình. Mạc Liên có thể thấy Bạch Vân cũng hoảng sợ. Nhìn về hướng phát ra tiếng đồ rơi vỡ loảng xoảng, cô quay đầu hướng về phía hành lang thì
thấy một chiếc ghế nằm chỏng trơ.
_ Anh ấy bình thường ném đồ như thế bao lâu?
Cô nghe được chính mình mở miệng hỏi. Bạch Vân chần chờ một chút, mới thành thực thở dài nói.
_ Tùy tình huống, có đôi khi một
chút thì xong, có đôi khi anh ấy sẽ ném hết cả một giờ. Chúng tôi đã
muốn tận lực dọn hết những thứ anh có thể ném ra ngoài.
Cô vừa mới dứt lời, một khay đựng ly sữa, bánh mì, bơ, trái cây, rau xà lách salad theo hướng cửa sổ mà bay xuống dưới, cùng cái ghế kia phơi thây ở hoa viên.
_ Cái này quá đáng lắm rồi!
Mạc Liên nhíu mày, bước qua người Bạch Vân nhanh chóng đi lên lầu. Tất cả mọi người hoảng sợ, Bạch Vân liền đuổi theo.
_ Liên, chờ đã!
Bạch Vân ở lầu hai bắt được cô, thở gấp nói.
_ Chờ một lát, cô tốt nhất hiện giờ đừng vào đó. Nghỉ ngơi một chút rồi hãy vào sau.
_ Dù sao sớm hay muộn đều phải vào, gặp trễ chi bằng gặp sớm vậy.
Hành lang dài bên phải lại truyền đến anh rít gào, cô mỉm cười nhìn Bạch Vân nói.
_ Cô yên tâm, tôi biết phải làm gì với anh ấy.
Nói xong, cô xoay người liền hướng bên
phải đi đến. Bạch Vân ngẩn ngơ, lần này không đuổi theo. Nhìn Mạc Liên
một đường đi vào phòng, dáng người phát ra toàn phóng xạ tức giận, cô
không khỏi mỉm cười, xem ra cô lo thừa rồi. Nếu vị này Mạc tiến sĩ này
đã nghe tình trạng của anh, lại thấy anh gào thét như thế mà vẫn dám đi
vào, chắc chắn cô ấy có đủ dũng khí đối kháng với Lam Tư. Hình như cô ấy cũng có gan làm công tước phu nhân.
Tên ngu ngốc biến đi! **** ***, ngươi có nghe không? Ta bảo ngươi cút ra ngoài!
Tiếng phẫn nộ rít gào lại từ trong phòng
truyền ra. Mạc Liên bước nhanh qua, chỉ nhìn thấy trong cửa một người
đàn ông tóc vàng, người anh to lớn như một quyển sách khổng lồ bình tĩnh nói.
_ Tôi sẽ sai đầu bếp đưa lên một phần nữa!
_ Ta sẽ ném nó đi hết!
Lam Tư gào thét uy hiếp.
_ Tên ngu ngốc, ra khỏi đây!
_ Không! Anh không được ném!
Nghe một câu như thế, hai người đàn ông đều cứng đờ. Adam xoay người
lại, nhìn Mạc Liên nghiêm mặt đi vào, cô nhìn người đàn ông bị bóng tối
che khuất đang ngồi trên giường lạnh giọng uy hiếp.
_ Anh nếu còn ném đồ ăn, đừng mơ có người đến dọn dẹp. Tôi
cam đoan anh ở đây sẽ được nhìn thấy chúng nó hư thối rồi sinh dòi.
Người đàn ông trên giường vẫn không nhúc nhích, giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái bị mẹ trách mắng. Mạc Liên không nhìn anh lâu, quay đầu anh chàng mãnh nam tóc vàng, mỉm cười.
_ Hi, chào Adam!
_ Chào!
_ Thật vui khi gặp lại anh.
_ Tôi cũng vậy.