Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323375

Bình chọn: 9.00/10/337 lượt.


_ Đường Lâm đâu? Cô có khỏe không? Tôi nghe Bạch Vân nói cô ấy đang mang thai.

_ Rất tốt nhưng gần đây cô ấy ít khi ngủ. Ngủ một lát lại thức giấc.

_ Tôi ở đây vài ngày rồi sẽ đến thăm cô ấy.

_ Cô ấy sẽ rất vui.

_ Đúng rồi, phiền anh lấy cho tôi một phần ăn sáng nữa được không?

_ Đương nhiên.

Adam gật đầu, chưa vội rời đi, liếc mắt nhìn anh Hai trên giường bỗng dưng im lặng không nói gì. Mạc Liên biết anh lo lắng cho Lam Tư sẽ động thủ với cô, chỉ nói.

_ Adam, chẳng phải hiện tại anh cần ra ngoài sao?

Adam đem tầm mắt về phía người cô. Lúc này đây, anh rõ trên mặt cô sự kiên quyết.

_ Anh yên tâm. Tôi thấy tất cả những thứ vũ khí ngây thơ đã bị anh ấy ném hết rồi.

Cô nói. Anh trong mắt hiện lên ý cười, lại gật đầu, sau đó mới đi ra ngoài. Mạc Liên thế này mới tất cả chú ý trở lại bên người đàn ông bỗng nhiên im lặng. Bởi vì phòng quá mức âm u, cô không thấy rõ mặt anh.

Phòng ngủ này, ngoại trừ cánh cửa sổ bị anh ném hư với cửa chính thì

không còn nguồn sáng nào khác. Tại cánh cửa sổ thủy tinh kia, một tấm

rèm đã bị chiếc ghế anh ném lúc nãy kéo xuống đất nhưng một cái khác vẫn còn treo lơ lửng. Hơn nữa bên ngoài mưa dầm kéo dài, ánh nắng có chiếu

vào phòng cũng chỉ có thể thấy mờ mờ. Nói thật thì nơi này cứ như bị bão quét qua.

Đầu giường bị gãy, rèm cửa sổ bị rớt xuống, cửa sổ thủy tinh nát bét, thảm cùng trên cửa đều có vết sữa cùng trái cây, bên giường còn có mấy ổ bánh mì, trên tường đèn bị phá, đèn thủy tinh trên trần cũng không biết bị làm hư từ khi nào. Ít nhất một nửa thủy tinh đã rơi xuống nhưng vẫn

không có người sửa chữa. Cô biết đó không phải do không có tiền. Bạch

Vân trên đường nói cho cô biết, công tước phu nhân Ace là đương kim quý

tộc của nước Anh, am hiểu nhất là quản lý tài sản gia tộc. Cô nghĩ chắc

là không thể tìm được một người can đảm vào để sửa chữa nó thì đúng hơn. Nơi này thật sự rất hỗn loạn.

_ Cô ở đây làm gì?

Giọng nói anh đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh. Cô hướng về

phía Lam Tư, không thể nghi ngờ là anh đang ngồi trên giường lớn. Mà

trên giường lớn, anh vẫn trốn trong bóng tối, khom lưng, hai mắt nhanh

nhìn chằm chằm cô, cả người đều tản ra ý đối địch.

_ Tôi nghỉ phép.

Cô nói.

_ Cô nên ở trong phòng thí ngiệm.

Anh nhỏ giọng. Cô nâng cằm lên, lạnh lùng nói.

_ Nhờ phúc của anh, tôi tạm thời bị bắt rời khỏi phòng thí nghiệm.

_ Vì sao?

_ Bởi vì anh không chịu kí cho xong đơn li hôn.

_ Vì nhiều việc quá tôi quên.

Anh cắn răng, phẫn nộ nói.

_ Đáng tiếc.

Cô hai tay ôm ngực, nhướng mày châm chọc nói.

_ Bởi vì Khấu ca cho rằng tôi còn là vợ anh. Hơn nữa anh ấy muốn tôi chăm sóc anh.

_ Tôi không cần cô chăm sóc.

Anh nổi trận lôi đình mị mắt rít gào.

_ Tôi từ đó đến giờ không có anh trai, lại càng không có vợ.

_ E rằng hôn thú không nói thế.

Cô cười lạnh, nhắc nhở lời anh từng nói.

_ Tôi tin tưởng luật sư của anh và tôi đều thấy như vậy.

Anh nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi nói.

_ Vậy đem cái tờ li hôn chết tiệt ấy ra đây, tôi sẽ kí cho

xong. Bây giờ cô có thể tin tưởng nó sẽ được đến phòng công chứng.

_ Tôi cũng rất muốn.

Mạc Liên nhìn anh , bình tĩnh nói.

_ Nhưng thực bất hạnh lúc này tôi và anh li hôn sẽ làm cho

báo chí lá cải nhòm ngó, càng miễn bàn những người đó sẽ viết ra nhiều

điều khó nghe. Cho nên trước mắt, anh tạm thời phải là chồng tôi một

thời gian nữa.

_ Cô về lại phòng thí nghiệm đi!

_ Chỉ sợ không được, anh ở nước Anh xảy ra tai nạn giao

thông, tôi lại ở New York hóng mát, ngẫm lại đội chó săn đó sẽ viết thế

nào về tôi. Theo lời của anh trai anh nói, tôi ít nhất ở trong này nghỉ

ngơi ba tháng.

Cô thuận miệng nói xong, một bên vừa đánh giá anh căn phòng đáng sợ của anh, một bên mở miệng phê bình.

_ Anh thật sự là đáng xấu hổ, nơi này quả thực rất giống

phòng của quỷ, tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua căn phòng nào

khủng bố như thế.

Cô nói còn chưa nói xong, lại đột nhiên đi lên phía trước, mạnh tay

giật rèm cửa sổ, sau đó xoay người. Người đàn ông đáng ghét ấy nhanh

chóng lấy chăn che mặt, rít gào.

_ Cô làm cái gì vậy? Đóng rèm lại!

_ Muốn đóng thì tự đi mà đóng!

Cô hai tay ôm ngực, ra vẻ chờ đợi kịch vui. Anh phẫn hận qua khe hở bàn tay trừng mắt nhìn cô, tiếp theo, anh mở miệng quát.

_ Lane! Lane!

Giống như chực chờ sẵn ở cửa, quản gia nhanh chóng xuất hiện.

_ Đóng rèm lại cho tôi!

Anh rít gào mệnh lệnh. Lane lập tức tiến lên, nhưng chân ông mới

bước vào trong phòng đã bị Mạc Liên đứng trước cửa sổ liếc mắt một cái

tựa như có thể làm núi lửa đóng băng, lạnh giọng thét ra lệnh.

_ Đi ra ngoài!

Lane ngẩn ra, bất giác dừng chân. Lam Tư quả thực không thể tin được, anh tức giận quát.

_ Lane, ông làm gì vậy? Đóng rèm cửa lại!

_ Đi ra ngoài!

Mạc Liên đứng thẳng, lạnh lùng nhìn quản gia, vẻ mặt nghiêm khắc nói.

_ Đừng để cho tôi nói đến lần thứ ba!

Lane chần chờ, không biết nên nghe ai mới đúng.

_ Lane · Ha Tư Cát! Ông lập tức lại đây đóng rèm lại cho tôi.

Lam Tư hổn hển gầm rú.

_ Nếu ông dám ra khỏi phòng tôi sẽ đuổi cổ ông.

_ Yên tâm, tôi sẽ lại thuê ông.

Mạc Liên nhìn quản


Old school Easter eggs.