
hỉ mỉm cười hỏi.
_ Có chuyện gì sao?
_ Có khách muốn gặp cô.
_ Khách?
_ Anh trai cùng chị dâu, tôi đã mời họ vào phòng khách. Họ đang chờ cô đến.
Anh trai Lam Tư cùng chị dâu? Khấu Thiên Ngang cùng Bạch Vân sao? Mạc Liên nhíu mày.
_ Bọn họ biết tôi và Lam Tư đã…
_ Biết!
Thì ra Lam Tư đã nói với mọi người trong nhà. Cô cổ họng căng thẳng, bọn họ vì sao còn đến New York tìm cô.
_ Anh chờ tôi một lát, tôi thông báo với mọi người ở đây một tiếng.
Peter gật đầu, cô trở lại trong phòng nói với mọi người đang vui vẻ một tiếng rồi theo Peter về. Trên đường, cô
nhịn không được mở miệng hỏi.
_ Peter anh có biết vì sao họ đến tìm tôi không?
Peter chần chờ trong chốc lát, mới nói.
_ Xin lỗi phu nhân, tôi nghĩ việc này nên để họ nói sẽ tốt hơn.
Nhìn ánh mắt của Peter đảo đi tránh né,
trong lòng cô bất an liền trỗi dậy. Không lâu, xe dừng lại trước cổng,
cô xuống xe, theo Peter đi vào. Khấu Thiên Ngang cùng Bạch Vân ngồi
trong phòng khách, bọn họ nắm tay ngồi trên sô pha, thấy cô liền đứng
lên mỉm cười.
_ Hi, đã lâu không gặp!
_ Hi!
Tuy rằng Bạch Vân mỉm cười nhưng cô vẫn nhìn thấy vài sợi tơ máu trong mắt cô. Bất an càng lớn nhưng vẫn lễ phép đáp lễ.
_ Xin lỗi! Tôi biết cô sẽ rất ngạc nhiên khi chúng tôi đến đây.
Bạch Vân áy náy nhìn cô, dịu dàng nói.
_ Chúng tôi biết cô rất bận nhưng… có chuyện này cần báo cho cô biết.
Cô càng ngày càng bất an bởi vì phát hiện trong mắt Khấu Thiên Ngang cũng có tơ máu.
_ Chuyện gì?
_ Lam Tư, cậu ấy…
Khấu Thiên Ngang đã mở miệng, lại dừng lại, tức giận thì thào mắng.
_ Chết tiệt.
_ Anh ấy làm sao?
Cô càng thêm hoang mang. Bạch Vân cầm tay chồng giúp anh nói hết câu.
_ Lam Tư ở Anh quốc gặp tai nạn giao thông.
_ Cái gì?
Mặt cô dần chuyển sang xanh mét, trong
lúc nhất thời đầu óc trống rỗng nhưng lại không có biện pháp hiểu ý
nghĩa của lời Bạch Vân. Nhìn cô tái nhợt, Bạch Vân vội cầm tay cô.
_ Lam Tư gặp tai nạn giao thông ở Anh quốc.
Tai nạn giao thông? Anh quốc? Anh ở Anh
quốc gặp tai nạn giao thông, bọn họ vì sao lại đặc biệt nói với cô. Cô
trừng nhìn đôi vợ chồng có vẻ mệt mỏi cùng đôi mắt đỏ hoe của hai người
nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
_ Không…… Lam Tư……
Tim giống như bị ai cào xé, cô không thể
hô hấp, không thể nhúc nhích, muốn hét lên nhưng không có cách nào mở
miệng. Sàn nhà dưới chân như muốn nứt ra, tạo thành một hõm sâu giam cầm cô trong đó. Tiếp theo, cô phát ra rít gào phẫn nộ!
_ Không, đây không phải là sự thật!
_ Hai người gạt tôi! Người đàn ông đáng ghét kia không thể nói một lời mà chết như vậy!
_ Cái tên tự đại, ngu xuẩn kia, tuyệt đối sẽ không bởi vì một tai nạn giao thông nhỏ nhoi mà chết!
Tiếng rít gào của Mạc Liên ngày càng lớn. Mạc Liên nắm chặt tay, môi khẽ run, nước mắt rơi như mưa, tức giận mắng.
_ Anh ấy đi máy bay nhiều như thế đều không có chuyện gì xảy ra! Làm sao có thể gặp một tai nạn giao thông liền…
_ Liên!
Bạch Vân tiến lên ôm lấy cơ thể đang run rẩy, nước mắt rơi như mưa của Mạc Liên, giải thích nói.
_ Cô hiểu lầm rồi!
Nhưng Bạch Vân nói còn chưa nói xong, Mạc Liên liền căm giận bất bình chặn miệng cô, cứ như bệnh nhân tâm thần gào thét.
_ Anh ấy làm sao có thể như vậy?
Tôi thậm chí còn chưa nói với anh ấy. Trời ạ, tôi cái gì cũng chưa nói
với anh ấy. Tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói, cái tên đáng ghét, vô sỉ
ngang ngược, gian thương, chỉ biết có tiền kia,…
_ Cậu ấy không có chết!
Mắt thấy cô càng mắng càng dữ, càng khóc càng nhiều, Khấu Thiên Ngang rốt cục cũng mở miệng.
_ Tôi không có ý muốn ngăn cô mắng cậu ấy. Cậu ấy cho dù rất đáng chết nhưng vẫn còn sống. Ít nhất là cho đến hiện tại.
(Di Di: càng ngày càng khoái cách nói chuyện của anh Khấu Thiên Ngang nì nha! :”>)
Mạc Liên trừng lớn hai mắt đẫm lệ nhìn anh, sau đó nhìn lại Bạch Vân. Bạch Vân gật gật đầu.
_ Tuy rằng cậu ấy bị thương rất nặng nhưng vẫn còn sống.
_ Còn sống?
Cô mờ mịt há miệng thở dốc. Hai vợ chồng
trước câu hỏi của cô, cùng nhau gật đầu. Cô ngây ngốc nhìn bọn họ, đột
nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, cả người ngồi chồm hỗm trên đất.
_ Liên, cô có khỏe không?
Bạch Vân lo lắng giúp cô ngồi trên mặt đất. Cô ngẩng đầu, nhìn Bạch Vân, lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, nói giọng khàn khàn.
_ Không tốt…… Tôi ghét anh ấy…… Tôi hận anh ấy …… Cái tên đáng ghét tự cao kia!
Bạch Vân mỉm cười, vòng tay ôm lấy cô, dịu dàng nói.
_ Tôi lại nghĩ cô thương cậu ấy.
Cổ họng cô cứng đờ, nước mắt lại tràn mi mà trào ra. Bạch Vân hốc mắt cũng lấp lánh nước mắt.
_ Xin lỗi vì đã làm cô hiểu lầm. Nhưng chúng tôi rất vui vì cô còn thương cậu ấy. Cậu ấy hiện tại rất cần cô.
_ Có ý gì?
Cô cứng đờ, đột nhiên nhớ tới Bạch Vân nói Lam Tư không chết nhưng bị thương rất nặng.
_ Anh ấy có khỏe không?
_ Không tốt lắm.
Bạch Vân nắm tay cô, chậm rãi nói.
_ Thật ra, cậu ấy gặp tai nạn đã được bốn tháng.
_ Bốn tháng!
Mạc Liên hoang mang ngước hai đôi mắt đẫm lệ.
_ Làm sao có thể? Tôi không nghe được tin tức gì cả. Nếu như có chuyện báo chí nhất định sẽ đăng tin.
_ Ông lão chết tiệt ấy đã ém thông tin.
Khấu Thiên Ngang mở miệng nói.
_