Bão Đồng

Bão Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323251

Bình chọn: 8.5.00/10/325 lượt.

ện, cánh ông Tinh và tổ cờ đỏ Phương Lưu thì

được trắng án, sau vụ ném vỡ cửa kính xe của huyện, chứ không, công bằng ra

người ta vẫn có thể đưa ra toà về tội chống lại người thi hành công vụ. Còn

Điền, chuyến đi Bắc Cạn bất ngờ lại gặp người đồng đội, người thủ trưởng cũ, mà

dẫu chỉ ở với nhau thời gian ngắn cũng để lại kỷ niệm không thể quên trong cuộc

đời binh nghiệp của anh. Vậy là từ hôm ấy đến nay cũng chưa gặp lại Cải. Lúc xe

sắn về đổ xuống cửa hàng, Điền vội tạt qua nhà, ông bố, bà mẹ, rồi cô em gái

đều bảo, anh Cải xuống chơi, có ý lo cho anh đi Bắc Cạn mua sắn không biết thế

nào. Điền cũng thấy xúc động. Hai người biết nhau chưa lâu, hiểu nhau chưa

nhiều, nhưng Điền ham hiểu biết, thích mày mò, học hỏi, nghe ngóng người này,

người khác nên cũng dễ mến, dễ gần những người cởi mở, lại có hiểu biết như anh

Cải. Nhưng dẫu sao Điền vẫn thấy phấp phỏng về câu chuyện mình nói với anh đêm

ấy mà chưa được biết, chưa được thấy tý ty gì về thái độ của anh từ sau hôm ấy.

Thế, Điền lại

càng nóng lòng muốn biết. Mà người cho Điền biết tin tức đầy đủ nhất ở xã này,

không ai khác là Dậm, em vợ Đĩnh ngoài Phương Lưu.

Cũng từ hôm xảy

ra xô xát ở đầu làng Phương Lưu, giữa tổ cờ đỏ với mấy người ở huyện xuống chở

lợn ngoài trại chăn nuôi, Điền chưa ra đến ngoài đó, chưa gặp lại Dậm lần nào.

Điền hăm hở đạp

xe ra ngoài Phương Lưu. Qua đầu làng, chỗ hôm lâu xảy ra xô xát, cây tre bắc

ngang đường làm ba-ri-e chắn xe cộ qua lại vẫn nằm nguyên chỗ cũ. Chỉ khác, cái

chỗ che cho mấy người trong tổ cờ đỏ ngồi gác đường, trước chỉ tùm hum cái nia

bằng bàn tay bắc trên bốn cái cọc tre bờ ở rìa đường, thì nay thấy làm cẩn thận

như cái chòi của người coi đồng. Không chỉ che mưa che nắng, bên trong còn thấy

kê cái giường một, đóng bằng gỗ bạch đàn, là loại gỗ được trồng nhan nhản trên

đường làng ngõ xóm. Dáng chừng có tổ viên tổ cờ đỏ trông coi ba-ri-e cả đêm lẫn

ngày hay sao thế này. Vậy thì sự thể không còn bưng bọc sau cái ba-ri-e và luỹ

tre làng được nữa rồi hay sao, mà phải canh gác cẩn trọng đến thế. Điền vừa

dừng xe, bước xuống, vừa chờn vờn nghĩ. Một cậu cờ đỏ không những biết Điền,

còn tỏ ra biết khá kỹ, từ trong chòi bước nhanh ra, hỏi:

- Anh đã chia sắn

xong rồi hay sao, mà ra ngoài nhà chị Dậm đấy?

Điền định nói

chối, mình ra ngoài anh Đĩnh, nhưng nghĩ thế nào lại nói:

- Chia xong hồi

đêm cả rồi. Ngoài nhà cậu vụ giáp hạt này đủ ăn hay sao, không thấy đăng ký mua

sắn?

- Nhà em tằn tiện

bữa no bữa đói cũng đủ đến khi có lúa, anh ạ.

Một cậu cờ đỏ từ

trong chòi đi ra, cười:

- Bữa no bữa đói

gì nhà nó, thóc còn có cho vạy lãi đấy, anh ạ.

- Nó bốc lửa bỏ

tay người, anh đừng có nghe. Nhà em còn thóc cho vay thì chẳng những không lấy

lãi, mà còn giảm gốc cho người vay nữa ấy chứ.

Điền nhìn cả hai

cậu cờ đỏ, hỏi:

- Ngoài này có

nhà nào phải đi vay lãi thóc gạo, hay tiền bạc chưa?

Cái cậu vừa bảo

nhà còn thóc cho vay thì chẳng những không lấy lãi, còn giảm cả gốc nữa, liền

nói:

- Ngoài chúng em

chưa có nhà nào. Nhưng trong Phương La, quê ngoại mẹ em, thấy nói có nhà đi vay

thóc lãi những hai mươi nhăm, hai mươi bảy phân rồi đấy, anh ạ.

Cậu ban nãy bảo

bữa no bữa đói gì nhà nó, mới nghe bạn nói đến đấy, liền nói bâng quơ:

- Sao cùng một

hợp tác mà bên Phương La không khoán ruộng cho dân làm như bên Phương Lưu, lại

để nhiều nhà hết ăn thế nhỉ?

- Suỵt! Be bé cái mồm chứ. May đây là anh Điền, bị mất chức

chủ nhiệm vì cho khoán ruộng, nên mày, và tao nữa, mới còn được đứng đây. Chứ

không, đã bị tra tay vào còng số tám rồi, em ạ!

Cả Điền và hai cậu cờ đỏ đều ặt cổ ra cười, như hiểu nhau cả. Hiểu nhau cả, nhưng sao hôm nay qua đây lại thấy cái chòi làm cẩn thận, ra dáng canh phòng nghiêm ngặt hơn cả cái hôm xảy ra xô xát với xe ô tô huyện thế kia. Điền nhìn hai cậu cờ đỏ, hỏi:

- Trong làng mới có chuyện gì, hả hai em?

Một cậu ước còn thóc cho vay không lấy lãi, bảo:

- Dân làng với nhau thì không có chuyện gì. Nhưng hình như việc đội Phương Lưu chúng em khoán ruộng cho xã viên bị lộ rồi, chủ nhiệm ạ!

- Em vừa nói anh mất chức chủ nhiệm vì khoán ruộng cho xã viên, sao giờ lại gọi anh “chủ nhiệm ạ!”. - Điền vừa cười vừa nói với cái cậu gọi anh là chủ nhiệm. Đoạn, tỏ sự lo lắng, hỏi. - Nhưng sao em biết bị lộ?

- Mấy ngày nay em cứ thấy làng xóm thế nào ấy, anh ạ. Những ông già bà cả và các bác trung niên gặp nhau ở đâu, có vài ba người, là thể nào cũng thấy thì thà thì thầm. Còn chi uỷ và ban đội thì tối nao cũng thấy tụ họp ở nhà ông Tinh đến nửa đêm gà gáy. Ngay tổ cờ đỏ chúng em đây, chỉ trông cổng làng không cho xe cộ và người lạ qua lại thôi, mấy ngày nay cũng được tăng cường bao nhiêu thứ đấy. Nào là làm lại mái che chắc chắn này, đóng cho cái giường con vững chắc để chúng em nằm ngồi, rồi còn chi thêm công, bổ sung thêm người giác ba-ri-e suốt ngày đêm nữa. Em cảm thấy làng Phương Lưu chúng em đang lẳng lặng chuẩn bị làm cái gì đó, hệ trọng lắm, anh ạ.

- Lại như sờ sợ thế nào nữa ấy. Dân tình lúc nào cũng như ngơ ngáo dò la cái gì ấy không biết? - Cái cậu vừa


XtGem Forum catalog