
ra dân chủ với chị em một chút, tôn
trọng chị em một chút, quan tâm đến chị em một chút. Bởi họ là nữ giới, có
những tâm lý, những sinh hoạt ngày thường mà ngoài giới nữ ra, không ai hiểu
được ngọn ngành, gốc gác bằng chính họ. Mấy cái giường tre bao lâu nay họ vẫn
nằm, than? không ra thang, rải không ra rải, nằm còn thiếu nằm trên đám chông
chà, ê ẩm hết cả người. Đã vậy, mỗi khi lên xuống, giở mình, hoặc đùa dỡn ôm
nhau tý chút là thôi đấy, cái giường như đung đưa, một hai tưởng gẫy. Nhiều lần
giữa đêm hôm khuya khoắt, mấy cô đi xem phim về lạnh quá, oà cả ba bốn đứa lên
giường một lúc, thế là gẫy giường, đành vất ra ngoài hè, trải chiếu nằm đất với
nhau vậy. Cảnh gẫy giường, nằm đất của chị em ngoài trại chăn nuôi diễn ra như
cơm bữa, chả mấy tháng không có, đến mức từ trại trưởng đến chị em chẳng ai nhớ
nổi từ ngày đưa trại chăn nuôi hợp tác xã Phương Lưu lên thành trại chăn nuôi
của hợp tác xã quy mô toàn xã, đến khi xảy ra rắc rối về giường chõng, tất thẩy
đã có bao nhiêu chiếc giường tre bị gẫy vất ra đầu hè. Chịu. Không thể nhớ nổi.
Thế nên lần này, nhờ ơn vị lãnh đạo trung ương đến thăm trại
lợn, chị em bỗng dưng không khóc mẹ lại cho bú, được huyện đánh hẳn ô tô chở
xuống cho sáu chiếc giường một đẹp ơi là đẹp. Thì giường nhà khách uỷ ban huyện
lại chả đẹp. Khỏi nói chị em mừng rỡ đến mức nào khi nhìn thấy những chiếc
giường gỗ đánh véc ni bóng màu chanh thẫm, chuyển từ trên xe xuống. Gần chục cô
gái tíu tít hò nhau khênh vào trong dẫy nhà chị em nằm. Rồi lại tíu tít hò nhau
kê giường. Mày nằm quay ra hay quay vào? Sao dở thế. Nằm quay đầu ra, chứ đã
chết đâu mà nằm quay vào đưa đi cho thuận, hả! Thì không biết người ta mới hỏi.
Thế kê xong, sang kê hộ người ta với nhá. Đấy là cô Hồng ở phòng bên chạy sang
hỏi cô Na. Chả là hai cô cùng ở ngoài xóm Đông, muốn nằm một phòng, nhưng chị
Bảo cao to, tướng đàn ông, tiếng nói cũng như lệnh vỡ, ngoài ba nhăm rồi mà vẫn
“tư lệnh phòng không”, cấm chịu lấy ai, cứ đặt mình xuống là ngủ như chết, lại
một mực không ngủ chung với cái Hồng vì nó ngáy như kéo bễ. Thế là ông trại
trưởng dễ tính và cả nể, đành chiều chị Bảo thích đứa nào thì ông điều sang ngủ
với cho đỡ buồn, chứ nếu có điều kiện cứ để chị ngủ một mình một phòng là thuận
nhất. Thì từ cha sinh mẹ đẻ đến nay đã được đặt lưng xuống cái giường gỗ đẹp
thế này bao giờ mà biết. Thôi thế cũng bõ bao nhiêu năm phấn đấu băm bèo thái
rau, gánh nước rửa chuồng, kỳ cọ từng con lợn, rồi cám bã, phân gio… Eo ôi, cứ
nghĩ đến đận sáng ra đi đôi ủng đen bước vào chuồng lợn ngập ngụa phân và nước
giải, do những ông Chư Bát Giới phóng ra trong đêm bốc mùi nồng nặc, đã thấy
ruột gan cồn cào chỉ chực nôn thốc nôn tháo. Thế mà suốt bao nhiêu năm hai, ba
chị em chen nhau chiếc giường tre ọp ẹp, một đứa giở mình hai đứa thức giấc,
giờ mới được nếm mùi cái giường gỗ êm ơi là êm, vừa đặt mình xuống đã ngáy như
kéo bễ, thì bỗng dưng lại chiếc xe tải hôm trước chở giường xuống, lù lù đến đỗ
ngay cổng trại. Tất cả các cô ở tập thể nghỉ tay, về phòng, có cái gì thu dọn
đi, để trả giường cho huyện. Khẩn trương lên, không có là xe người ta không chờ
được lâu đâu, các cô phải tự mang lên huyện trả đấy. Tiếng ông trại trưởng nói
oang oang, sau khi tiếp hai người dáng chừng là cán bộ văn phòng uỷ ban, hay
nhà khách huyện, ra đến cửa đã vội cất lên thế. Nhung cả trại mấy chục con
người chả thấy ai động tĩnh gì. Cái kiểu ắng lặng của trời quang mây tạnh oi oi
nồng nồng, thường là báo hiệu bão giông. Khi có tiếng của một anh, dáng chừng
cũng có chức quyền gì đó ở văn phòng uỷ ban chăng, dõng dạc nói như ra lệnh cho
trưởng trại:
- Những người nằm giường không ai về, thì bác cứ cho người
vào khênh giường ra xe đi!
Tiếng anh cán bộ huyện vừa dứt, liền có tiếng một người đang
đi từ phía nhà chế biến về dẫy nhà ở, chao chát cất lên:
- Này này, cái nhà anh huyện tên là gì ơi, anh có giỏi thì
cứ vào mà khênh. Chứ đừng có chỉ tay năm ngón cho người khác như thế, nhá!
Tức thì, không biết bao nhiêu tiếng nữa rào rào cất lên:
- Ừ, có giỏi thì vào mà khênh!
- Thử bước vào, xem còn sức bước ra không!
- Giường nào của các người mà khênh ra xe chở đi, hả, hả,
hả…?
- Đúng rồi, giường nào của các người! Đây là giường của vị
lãnh đạo trung ương về thăm trại, nên chúng tôi mới có chứ!
Anh cán bộ khi nãy lại lên tiếng, lần này có phần mềm mỏng
hơn:
- Không phải giường lãnh đạo trung ương cho trại. Mà là
giường của huyện mang xuống cho chị em mượn, để đón đồng chí lãnh đạo trung
ương về thăm. Xong việc rồi lại trả về huyện, chứ có phải của trại đâu mà các
bà, các chị lại giữ, hử?
Một bà đốp ngay:
- Huyện thiếu gì! Sáu cái giường một, bất quá cũng chỉ đáng
giá bằng góc khoản chi tiếp vị lãnh đạo trung ương hôm nọ. Đòi lại của chị em
làm gì. Xem ra các chú nam giới mà còn lèm nhèm, tẹp nhẹp hơn cả cánh đàn bà
chúng tôi.
- Nhưng chúng em cũng chỉ được lệnh xuống chở, chứ không
được lệnh để giường lại cho các chị.
Nghe anh cán bộ huyện nói thế, ông trại trưởng liền bảo:
- Hay là thế này,