
cởi áo ngoài thả vào cái ghế nhỏ
bên giường, sau đó mới nằm xuống kéo chăn đắp, nhắm mắt vẫn không quên bảo Lâm
Lệ: “Dì, hai giờ rưỡi nhớ gọi con.” Bình thường ở trong trường học dậy vào lúc
hai rưỡi.
Lâm Lệ mỉm cười gật đầu, “được.”
Đắp chăn cho thằng bé, Lâm Lệ đi ra khỏi phòng, đóng cửa
lại.
Đứng ở sân thượng ngoài phòng khách, Lâm Lệ nhìn thấy
mấy xe phỏng vấn đang đỗ ở cửa tiểu khu, đều là người của giới truyền thông bát
quái đang chờ trực.
Hồi tưởng lại tình cảnh hai ngày trước bị đám ký giả kia
vây bắt ở cửa suýt chút nữa không đi được, đến bây giờ Lâm Lệ vẫn còn kinh
hãi.
Cô và Chu Hàn cũng không ngờ tới thân thế Tiểu Bân sẽ bị
người khác tuôn ra, hơn nữa còn đăng lên internet, chỉ trong một buổi tối cơ hồ
toàn bộ Giang Thành đều biết chuyện.
Buổi tối ba ngày trước, có người giấu tên đăng một bài
viết lên diễn đàn Giang Thành, bên trong có chuyện video khiêu dâm của Lăng
Nhiễm, còn lôi chuyện Lăng Nhiễm lấy dao đe dọa An Nhiên ở bệnh viện ra viết,
chỉ là không ngờ rằng kể nặc danh kia còn bới móc cuộc hôn nhân của Lăng Nhiễm
và Chu Hàn, tỉ mỉ đến mức phô bày ra ánh sáng toàn bộ cuộc sống thối nát trước
kia của Lăng Nhiễm khi ở Mỹ, càng sâu hơn nữa chính là thân thế Tiểu Bân, thì ra
trước đây khi Lăng Nhiễm còn là vị hôn thê của Tô Dịch Thừa đã sớm lén qua lại
với người phục vụ ở quán rượu, sau đó khi Tô Dịch Thừa đơn phương giải trừ hôn
ước, cô ta theo Chu Hàn đi Mỹ, tám tháng sau khi sang Mỹ với Chu Hàn thì sinh ra
tiểu Bân ở một bệnh viện Newyork.
Người giấu tên kia dường như hiểu rất rõ chuyện của Lăng
Nhiễm, kể ra cụ thể thời gian Lăng Nhiễm gặp gỡ người phục vụ ở quầy rượu trước
kia, như vậy lại tính ra đứa bé không phải là con của Chu Hàn, lại càng không
phải của Tô Dịch Thừa, mà là con ruột của tên phục vụ ở quầy
rượu!
Trước đó vì vụ án cưỡng dâm mà tinh thần Lăng Nhiễm đã
trở nên không tỉnh táo, hiện tại được sắp xếp ở một viện điều dưỡng trị liệu,
kết quả là hiện tại tất cả mũi nhọn đều chỉ dồn sang Chu Hàn, hai ngày qua có
rất nhiều phóng viên, nhiều đến mức làm cho người ta không dám ra cửa, ngay cả
cửa công ty cũng bị vây tới mức nước chảy không lọt, thậm chí trợ lý Từ suýt
chút nữa cãi lộn với những người đó, mà Chu Hàn cũng chỉ có thể bảo trợ lý Từ
chuyển công việc đến cho anh qua phương thức gửi bưu phẩm.
Chuyện này giờ đã quá ồn ào rồi, dĩ nhiên cũng quấy rầy
đến cơ quan đại viện bên kia, xế chiều hôm đó ba Chu tự mình gọi điện thoại tới,
là cô nghe máy. Cô nghe ra giọng điệu ba Chu lúc ấy rất nghiêm túc, pha lẫn uy
nghiêm làm cho người nghe sợ hãi, thật ra thì ba Chu cũng không nói gì nhiều,
chỉ bảo cô gọi Chu Hàn tới nghe điện thoại.
Cô có thể tưởng tượng điện thoại bên kia ba Chu sẽ hỏi
cái gì, thấy Chu Hàn im lặng một lúc lâu, chỉ nói một câu: “Tiểu Bân là con trai
của con.”
Cô không biết bên kia ba Chu trả lời như thế nào, bởi vì
sau khi nói xong Chu Hàn liền trực tiếp cúp điện thoại.
Đứng ở trước cửa sổ sát đất, Lâm Lệ suy nghĩ một lúc
lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đi về hướng thư phòng bên
kia.
Đưa tay gõ cửa thư phòng, hồi lâu cũng không nghe thấy
tiếng trả lời, cô trực tiếp mở cửa đi vào.
Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Chu Hàn không ngồi ở sau bàn
làm việc, lúc đang nghi hoặc, cô nâng mắt nhìn thấy anh đứng ở trước cửa sổ,
trên tay cầm điếu thuốc, đang nhìn phía ngoài, cả người có chút thất
thần.
Lâm Lệ bị mùi khói thuốc tràn ngập trong phòng kia làm
sặc, che tay ho lên, “Khụ khụ. . . . Khụ khụ. . . .”
Nghe tiếng, lúc này Chu Hàn mới xoay đầu lại, lẳng lặng
nhìn cô.
Lâm Lệ cố nén ho khan, đi về phía anh, đến gần mới phát
hiện trên mặt đất tất cả đều là tàn thuốc, ít nhất cũng có mười mấy đầu mẩu
thuốc lá.
Lâm Lệ nhìn dưới đất đầy mẩu
thuốc lá, vừa ho vừa khó chịu cau mày nói: “ Khụ khụ…Làm sao, làm sao lại hút
nhiều như vậy, khụ khụ…”. Anh rất ít khi hút thuốc lá, trừ lúc trước ở cơ quan
trong đại viện, cô thấy anh một mình ngồi trên xe hút thuốc ra, thì cô chưa gặp
lại anh hút thuốc, cho dù là lúc ở công ty.
Chu Hàn nhìn cô, chỉ lạnh giọng
nói: “Đi ra ngoài”. Vừa nói vừa mở cửa sổ, rồi giơ tay lên hít một
hơi.
Lâm Lệ cũng không có đi ra
ngoài, cô không thích anh cứ chán chường như thế, để tay đang che miệng, nói:
“Đừng hút nữa.” Vừa nói, trực tiếp khom người tiến lên đưa tay liền lấy đi một
nửa điếu thuốc trong tay anh, sau đó ném lên mặt đất, trực tiếp dùng dép dẫm lên
vài cái.
Chu Hàn lạnh mắt nhìn cô một
cái, cũng không nói gì, trực tiếp cầm hộp thuốc lá bên kia bệ cửa sổ, rút một
cây ra ngoài rồi cầm bật lửa muốn đốt.
“Đừng hút nữa!” Lâm Lệ đưa tay
muốn đoạt đi lần nữa, lại bị anh tránh được.
Chu Hàn lạnh mắt nhìn cô, chỉ
nói: “Đi ra ngoài, chuyện của anh không cần em quan tâm.” Vừa nói liền đốt
thuốc.
Lâm Lệ mũi khó chịu, nhưng vẫn
cố nén ho khan, nhìn Chu Hàn bình tĩnh nói: “Anh ở đây hút thuốc như vậy là có
thể giải quyết được vấn đề ư? Chuyện đã xảy ra rồi, điều anh cần là đối mặt chứ
không phải trốn tránh, hiện tại bên ngoài những lời đồn đãi kia nổi lên bốn
phía, điều anh phả