
g làm việc
phía sau nhìn theo cô, nhìn cô lần nữa ngồi xuống, đáy lòng tức giận chậm rãi
tăng lên, thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào ly cà phê cô vừa bưng
vào.
Ra khỏi phòng làm việc của Chu
Hàn, tâm tư Lâm Lệ có chút hoảng hốt, cho đến lúc tan việc mới chậm rãi hồi phục
tinh thần, liếc nhìn thời gian trên máy vi tính, lúc này mới có chút bối rối thu
dọn đồ đạc chuẩn bị đi đón đứa nhỏ.
Chỉ là điều khiến Lâm Lệ có hơi
bất ngờ đó là, lúc cô đi thang máy, vừa xuống tới lầu dưới, lúc cửa mở ra thì
thấy mẹ Trình Tường đứng trước thang máy.
Mẹ Trình cũng nhìn thấy cô, vừa
mới chuẩn bị bước vào liền lui ra, có chút mừng rỡ nhìn Lâm Lệ gọi: “Lâm
Lệ.”
Lâm Lệ ngẩn người, hồi phục lại
tinh thần, chỉ gật đầu: “Bà Trình, thật trùng hợp.” Giọng nói khách khí mà xa
cách.
Mẹ Trình cũng gật đầu, tiến lên
muốn kéo tay Lâm Lệ, lại bị cô tránh ra, đang lúc muốn mở miệng nói gì thì bị
Lâm Lệ đoạt nói trước.
“Tôi còn có chuyện, đi trước.”
Nói xong Lâm Lệ đi lướt qua bà, chuẩn bị đi tới bãi đậu xe.
Thấy cô muốn đi, mẹ Trình vội
vàng mở miệng, “Chờ một chút, Lâm Lệ.”
“Còn có việc gì sao?” Lâm Lệ
hỏi, giọng nói lạnh lùng không có tình cảm.
Mẹ Trình vội vàng đi lên, đứng
trước mặt Lâm Lệ nói: “Lâm Lệ, chúng ta nói chuyện một lúc được
không?”
“Tôi cảm thấy tôi và bà Trình
không có chuyện gì để nói cả.” Lâm Lệ trực tiếp nói thẳng không hề uyển
chuyển.
Mẹ Trình hình như thật sự có
chuyện quan trọng, cũng không để ý tới việc Lâm Lệ không có thiện ý, ngược lại
có chút vội vàng nói: “Là về chuyện của Trình Tường.”
Lâm Lệ nhìn bà, chân mày khẽ
cau lại, cô cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng bình thường giọng nói của mẹ Trình
luôn là khinh người nay làm sao lại trở nên có chút không giống
đây?
Thấy cô không nói chuyện, mẹ
Trình hiểu lầm rằng cô còn chưa dứt tình với Trình Tường, có chút vui mừng vội
vàng nói tiếp: “Lâm Lệ, là như vậy, cháu theo ta đi thăm Trình Tường một chút
được không? Trình Tường nó…”
Lâm Lệ cắt đứt lời bà, “Chuyện
của tôi và Trình Tường đã qua rồi, hiện tại anh ta đối với tôi mà nói chính là
một người xa lạ, tôi không muốn nghe bất cứ tin tức gì về anh ta nữa.” Cô sẽ
không có thừa tinh lực và thời gian cho một người xa lạ nữa, mười năm đã quá đủ
rồi, hiện tại cô không muốn lãng phí chút nào nữa.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, xác
định nếu giờ còn không đi cô sẽ gặp phải giờ cao điểm, đoán chừng sẽ bị kẹt xe
trên đường.
Nhìn bà một cái, chỉ nói: “Tôi
đang vội, đi trước.” Vừa nói vừa bước về phía trước muốn đi
khỏi.
“Lâm Lệ, Trình Tường ngã bệnh
rồi!” Mẹ Trình hướng về bóng lưng Lâm Lệ hô lên, giọng nói rất cấp
bách.
Nghe vậy, Lâm Lệ bỗng nhiên
dừng lại, xoay đầu nhìn mẹ Trình.
“Trình Tường ngã bệnh rồi, hiện
tại nó không muốn tiếp nhận trị liệu, cả người cam chịu, ai nói cũng không
nghe.” Mẹ Trình vừa nói, nước mắt có chút không nhịn được rơi xuống, “bác thật
sự không có cách nào rồi, cho nên mới nghĩ đến van cầu cháu, Lâm Lệ, nó nghe lời
cháu, cháu đi thăm nó một chút, khuyên nhủ nó, có được hay không?” Nhìn Lâm Lệ,
giọng nói kia giống như khẩn cầu.
Đáng thương thay cho tấm lòng
của cha mẹ, cho dù bình thường là một người bá đạo, gặp chuyện của con mình, thì
cho dù có mạnh mẽ đi nữa cũng phải thỏa hiệp, coi như là khẩn cầu cũng chỉ vì
muốn tốt cho con cái mình.
Lâm Lệ có chút phản ứng không
kịp, phải nói là có chút khó tin, nhìn chằm chằm mẹ Trình, “Bác, bác nói là
Trình Tường ngã bệnh rồi?”
Mẹ Trình gật đầu, sự thật này
bà cũng không muốn tiếp nhận, nhưng là có không muốn cũng không có cách nào, sự
thật là như vậy.
Nước mắt theo gương mặt bà rơi
xuống, Lâm Lệ nhìn kỹ người phụ nữ trước mắt này mới phát hiện, bình thường bà
chú trọng nhất là bề ngoài, lúc này mới bao lâu không gặp, cả người đã tiều tụy
nhiều như vậy, đầu tóc vốn được chăm chút gọn gàng giờ đều trở nên tán loạn, bề
ngoài nhìn vốn mạnh mẽ, bây giờ nhìn lại thấy đặc biệt nhu nhược và bất
lực.
“Lâm Lệ, bác biết trước kia
thật sự có nhiều chuyện có lỗi với cháu, nhưng nể tình tình cảm của cháu và
Trình Tường nhiều năm như vậy, cháu đi thăm Trình Tường một chút có được không,
nó thật sự yêu cháu, thật sự rất yêu cháu, mấy ngày nay nhìn nó nằm trên giường
bệnh, đêm ngủ đều gọi tên cháu…”
Lâm Lệ quay đầu đi, không nhìn
đến bộ dạng cầu xin của bà ta, nghĩ đến thật đúng là có chút châm chọc và buồn
cười, đến bây giờ nói những chuyện đó còn có ý nghĩa gì nữa.
Mẹ Trình thấy cô như thế, cũng
chẳng quan tâm nhiều, bà biết hiện tại chỉ có Lâm Lệ mới có thể cứu con của bà.
Nắm tay Lâm Lệ khóc lóc cầu xin, “Lâm Lệ, bác xin cháu, coi như là bác cầu xin
cháu, cháu đi bệnh viện thăm Trình Tường có được không, khuyên nhủ nó phối hợp
trị liệu, nó bị ung thư xương, bác sĩ nói nếu nếu không phẫu thuật thì sẽ khó mà
bảo toàn mạng. Bác chỉ có một đứa con, bác không thể trơ mắt nhìn nó ra đi như
vậy, Lâm Lệ, cháu đi thăm nó được không?”
Trong lòng Lâm Lệ chấn động,
nhìn ba ta có chút nói không ra lời.
Ung thư xương, thật là một danh
từ đáng sợ.
“Lâm Lệ, đi thăm nó được không,
chỉ li