
vẫn còn
đó, vẫn còn đang rỉ máu, sao có thể không đau.
“Có hay không chỉ có trong lòng
cô rõ ràng, làm như thế nào cũng là do cô lựa chọn người khác cũng không can
thiệp được, nhưng mà cô làm như vậy đến tột cùng có đáng giá hay không, cô làm
như vậy những người yêu cô sẽ không đau lòng sao, cô làm như vậy sẽ khiến cho họ
thất vọng! Cô như vậy….. “
“Đừng nói nữa” Lâm Lệ cắt đứt
lời của anh, hàm răng cắn chặt, không để cho mình khóc lên, thanh âm từ trong kẽ
răng nặn đi ra, nói: “Tôi mệt mỏi, buồn ngủ rồi, mời đi ra
ngoài”
Chu Hàn nhìn người đang run rẩy
trên giường kia, nhìn hồi lâu, cuối cùng không nói gì thêm nữa, xoay người rời
phòng.
Sau khi cửa phòng bị đóng lại,
núp ở trong chăn, Lâm Lệ che tay rốt cục khóc lên, nước mắt bị kiềm nén rất lâu
rốt cuộc tuôn ra, nước mắt theo khóe mắt làm ướt vỏ gối, đó là bởi vì trong lòng
quá đau, Lâm Lệ khóc đến không thể khống chế được bản thân, cả người run lên,
tiếng khóc vọng khắp cả gian phòng, đầu tiên là rất thấp trầm, rất bị đè nén,
sau đó tiếng khóc dần dần từ nhỏ biến thành lớn, rốt cuộc Lâm Lệ tuôn ra toàn bộ
đau đớn đã chôn chặt rất lâu trong lòng mình.
Ngoài cửa, Chu Hàn đứng một
lúc lâu, mới trở về thư phòng.
Lâm Lệ không nhớ rõ chính mình
đã bao lâu không khóc thống thống khoái khoái giống như vậy rồi, ban đầu An
Nhiên nói cho cô biết Trình Tường có tình nhân bên ngoài, cô không khóc. Lúc
Trình Tường ở trong hôn lễ bỏ đi, rồi tỉnh lại trong bệnh viện nghe bác sĩ nói
con của cô không còn, cô khóc, nhưng là mở to mắt nhìn trần nhà rơi lệ, bởi vì
cô biết mình khổ sở sẽ có người còn khổ sở hơn mình. Lúc ba đột nhiên té xuống,
rồi phát hiện bị ung thư, cô bối rối đến mức không biết làm gì cả, trong nội tâm
cô càng sợ hãi nóng nảy, muốn khóc lại chỉ có thể nhịn, bởi vì sợ mình khóc lên
mẹ sẽ không chịu đựng được, cuối cùng bao nhiêu nước mắt tất cả đều bị kìm nén
xuống.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lâm
Lệ thế mới biết thì ra mình khóc mệt ngủ thiếp đi. Đèn trong phòng vẫn sáng,
giống như lúc cô mới ngủ, quay đầu nhìn lại, ngoài cửa sổ đen nhánh một mảnh,
trong bầu trời đêm lấp lóe mấy ánh sao.
Nhìn phía ngoài một lúc lâu lúc
này Lâm Lệ mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức trên giường, 1h
30.
“Ùng ục__” trong phòng quá mức
an tĩnh, thanh âm này vang lên có phần đột ngột.
Lâm Lệ đưa tay tắt đèn, không
quan tâm âm thanh truyền đến từ trong bụng, xoay người liền nhắm mắt
ngủ.
Cũng không biết có phải tại mới
ngủ dậy hay không, mười phút trôi qua, Lâm Lệ trằn trọc vài lần, vẫn không hề
buồn ngủ chút nào. Trong bóng tối mở mắt ra, mắt đau xót khiến cô thấy không
thoải mái đưa tay xoa xoa. Cảm giác đói bụng truyền đến rất nhanh rời đi lực chú
ý của cô. Tay chống người ngồi dậy, ngồi trên giường, sờ sờ bụng, Lâm Lệ không
khỏi cười khổ.
Vén chăn lên tung người xuống
giường, mặc dù biết mình cho dù tìm được đồ ăn cũng không nhất định sẽ ăn được
bao nhiêu, nhưng cảm giác trống rỗng trong bụng làm cho cô khó chịu căn bản
không thể ngủ được.
Mở cửa đi ra, bên ngoài phòng
đen ngòm, đưa tay dựa tường lần mò đi ra, theo ánh đèn vào phong bếp, bật đèn,
chiếu sáng cả gian phòng, mở tủ lạnh mới phát hiện thì ra trong tủ lạnh không
còn thức ăn thừa, chỉ còn có trứng gà cùng chân giò hun khói chuẩn bị cho bữa
sáng ngày mai.
Đưa tay cầm trứng gà, lúc Lâm
Lệ còn đang do dự có nên đun nước luộn trứng lấp đầy bụng mình hay không, phía
sau bất thình lình truyền đến âm thanh lãnh khốc nghiêm túc.
“Cô đang làm
gì?”.
Dọa Lâm Lệ, làm trứng gà trong
tay cầm không chắc, liền rơi thẳng xuống mặt đất, vỏ trứng vỡ tan cùng lòng đỏ
lòng trắng vương đầy sàn.
Xoay người, Chu Hàn mặc áo sơ
mi màu xanh đậm, nhưng cổ áo bị cởi mấy nút, cơ ngực màu đồng như ẩn như hiện lộ
ra trước mắt cô, trong tay cầm cốc nước nhìn thẳng vào cô, anh ta giống như chưa
hề nghỉ ngơi, bởi vì bộ quần áo này là trang phục lúc ban ngày, chưa được thay
ra.
Lâm Lệ thở dài một hơi “ban đêm
khuya khoắt anh không ngủ, đi ra dọa người làm gì?”
Chu Hàn nhìn cô hồi lâu mới lên
tiếng: “lời này là tôi nói mới đúng”.
Lâm Lệ nghe xong cũng không đem
lời anh ta để trong lòng, xoay người cầm chiếc khăn lau trên bệ ngồi xổm xuống
dọn sạch trứng gà trên mặt đất.
Đến khi đứng lên, vẫn thấy Chu
Hàn, đột nhiên hồi tưởng những lời anh nói trước khi ngủ, Lâm Lệ vô thức nóng má
lên, quay đi không nhìn anh, xoay người cho khăn lau thả vào trong nước giặt
sạch.
“Tìm đồ ăn sao?” Vừa nói
chuyện, Chu Hàn đã bước tới.
Lâm Lệ không nói, chỉ cúi đầu
giặt sạch khăn lau dính trứng gà. Qua buổi tối hôm qua, đột nhiên cô có một cảm
giác mình luôn trong suốt trước mặt anh ta, ánh mắt anh ta quá độc, có thể nhìn
rõ ràng những suy nghĩ sâu trong nội tâm con người, làm cho người ta có cảm giác
không an toàn.
Phơi cái giẻ lau đã được giặt
sạch sẽ lên, Lâm Lệ không nhìn anh ta một cái, thầm mang theo khuôn mặt nóng
rang, xoay người về phòng mình.
Chu Hàn cầm cái cốc, quay đầu
nhìn bóng dáng cô bước nhanh vào trong phòng, tốc độ kia làm cho người ta có cảm