
hông
biết trời đất là gì).
Lâm Lệ ngồi ở vị trí trên khán
đài, nhìn một đám con trẻ chạy chạy trên sân, nhìn đứa chạy nhanh hơn còn dừng
lại xem phía sau có người đuổi theo không, mà bạn nhỏ Chu Gia Bân ở trong đó,
trên mặt tràn ngập nụ cười mà Lâm Lệ chưa từng thấy qua.
Ánh mắt nhìn sân tập, Lâm Lệ
nhẹ nhàng nói: “anh xem, tiểu Bân cười vui vẻ hơn” Thật ra trẻ con rất dễ thỏa
mãn, vì điều các bé muốn rất đơn giản, lại không nhiều, chỉ cần thỏa mãn rồi, là
có thể nhanh chóng vui vẻ, hôm nay lúc này tiểu Bân vui vẻ cũng là bởi vì Chu
Hàn tới.
Chu Hàn bên cạnh không nói lời
nào, khóe miệng chan chứa ý cười đến chính mình cũng không
biết.
Lâm Lệ cảm thấy, từ đại hội thể
dục thể thao ở nhà trẻ của tiểu Bân vào thứ sáu tuần trước, quan hệ của cô và bé
dường như đã được cải thiện rất lớn so với trước, mặc dù bé vẫn không hay nói
chuyện, vẫn không hay cười, có sự già dặn sớm không phù hợp với độ tuổi của bé,
nhưng mà thay đổi rất nhỏ cũng làm cho Lâm Lệ cảm giác được, bé đã không hề
giống như lúc trước, bài xích cô như vậy, một ví dụ nhỏ, lúc cô theo bản năng
đưa tay muốn sờ sờ đầu của bé, bé không né tránh nữa, lúc cô cùng bé nói chuyện
mặc dù không quá sẵn lòng giao lưu với cô, nhưng có thể gật đầu hoặc lắc đầu,
hơn nữa rất chăm chú nhìn cô, nhiều lần, Lâm Lệ cũng có thể hiểu một số ý tứ đơn
giản từ trong ánh mắt của bé.
Bất kể như thế nào, đối với Lâm
Lệ mà nói, tất cả đó đều là khởi đầu tốt, nếu như đã quyết định coi cuộc hôn
nhân này như một công việc mới, vậy làm môi trường công việc tốt hơn một chút đó
là đương nhiên, là một trong những nhân tố quyết định phần công việc này có thể
kéo dài bao lâu.
Nhưng mà Lâm Lệ càng ngày càng
cảm thấy cái dạ dày của cô không tốt lắm, giống như thật sự đúng như mình nói,
có lẽ trước kia cô thật sự là ăn nhiều quá, chức năng dạ dày quá mức mạnh mẽ
rồi, rất nhiều thứ chỉ cần có thể ăn được cô đều ăn, mà khẩu vị tốt giống như
vận may, nó sẽ không đi theo mình cả đời, lúc mình dùng hết vận may của bản
thân, khi đó vậy xấu sẽ tới, mà bây giờ đối với Lâm Lệ mà nói, vận xấu của cô
chính là khẩu vị xấu, có lẽ cô thật sự là bị mắc chứng bệnh kén ăn rồi, hoàn
toàn không còn ham muốn ăn uống gì cả, đôi khi dù rõ ràng rất đói, nhưng mà vẫn
không muốn ăn, mà cho dù ăn, sau khi ăn xong cũng không lâu sẽ nôn ra, giống như
là bây giờ …
Lâm Lệ ngồi chồm hổm dưới đất,
nôn đến kiệt cả sức, bộ ngực phập phồng, hơi thở hổn hển. Chiều nay sau khi cô
đón Tiểu Bân tan học liền trực tiếp hẹn An Nhiên, bởi vì An Nhiên là bạn bè tốt
nhất của cô, cho nên cô cảm thấy nên nói cho An Nhiên biết tình huống bây giờ
của mình.
Có thời gian vận mệnh lại trêu
cợt con người như vậy, vòng vèo làm cho người ta khó đoán trước, mấy tháng trước
bởi vì An Nhiên cưới chớp nhoáng mà cô không thể tiếp nhận cùng hiểu được, trong
suy nghĩ của cô, hôn nhân chính là thần thánh, chỉ có hai người yêu nhau, nhận
được lời chúc phúc của mọi người, lời hứa hẹn của đối phương, hứa hẹn cả đời!
Như vậy hai người không yêu nhau mà nên vợ nên chồng căn bản chưa tính là hôn
nhân.
Nhưng là đến hiện tại, cô mới
thật hiểu rõ tâm tình và bất đắc dĩ của An Nhiên hồi đó, trước kia An Nhiên đã
nói, ‘gả không được cho người mình muốn gả, vậy thì gả cho người nào cũng giống
nhau’ đúng vậy a, giống như cô bây giờ, nếu như đã không thể yêu được nữa rồi,
hôn nhân đối với mình mà nói đã không tồn tại bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ là một mối
quan hệ hợp tác qua lại, như vậy có lấy chồng hay không, gả cho người nào, lại
có gì khác nhau chứ!
Vả lại còn khó tìm được một
người ‘cùng chung chí hướng’ với mình, quan hệ hợp tác như vậy không khỏi cũng
quá thoải mái rồi, chính mình thật sự không có gì để oán trách
hết.
Cô xác định mình không có vận
may giống như An Nhiên gặp được Tô Dịch Thừa, nhưng mà cảm thấy rất vui mừng cho
An Nhiên sau những việc đã qua đã tìm được hạnh phúc của chính
mình.
Lâm Lệ ngồi chồm hổm trên mặt
đất một lúc lâu, đợi khi bức tường đã phía sau trở nên lạnh lẽo, chuẩn bị đứng
dậy, nhưng vì ngồi chồm hổm ở trên mặt đất trong thời gian tương đối dài mà chân
hơi tê rần, lúc này mới chống người đứng lên, dưới chân mềm nhũn, mắt thấy chuẩn
bị ngã, phía sau đột nhiên có một luồng sức mạnh kéo cánh tay của cô, đỡ cả
người cô dậy, sau đó Lâm Lệ cảm thấy sau lưng của mình nóng lên, cả người tiến
vào trong một lồng ngực ấm áp.
Chậm rãi ngẩng đầu, thấy Chu
Hàn đang khẽ chau mày nhìn cô, ánh mắt kia trừ ra một bỏ một tia lạnh lùng muôn
thuở, trong đó dường như còn nhiều thêm ý trách cứ.
“Cám ơn, cám ơn.” Lâm Lệ nói
cám ơn, đưa tay đẩy anh ra, vô lực đi suy đoán ý nghĩa ánh mắt của
anh.
Chu Hàn cũng không buông tay,
mắt lạnh nhìn cô một cái, dùng thanh âm còn lạnh hơn mười mấy độ so với ánh mắt
kia nói: “cô cảm thấy còn di chuyển được sao?” Nói xong cũng không đợi cô mở
miệng trả lời, liền khom người ôm thắt lưng của cô.
Lâm Lệ chỉ cảm thấy có chút
chóng mặt, cộng thêm vừa nôn xong, lại càng choáng váng kinh khủng hơn, tay vô
thức ôm lấy cổ anh, nhưng mà xét thấy