
. Ách. . . . . . Gặp chuyện bất bình, tức giận, tình nguyện tìm tới lý luận, đối phương nghe nói nàng là
người của phủ Thế tử đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền châm biếm Thế
tử phi xuất thân tám phần chính là nông dân, cho nên mới ra mặt giúp đỡ
người nông dân đó, Thế tử phi lúc này mới nổi giận đánh cho bọn họ một
trận.”
Nàng dừng một chút, lại nói thêm: “Cũng may mấy người ở đó cũng không dám cùng Thế tử phi động thủ, chịu bị đánh, chỉ là sau khi
trở về ghi hận trong lòng, quay ra hướng chủ tử bọn họ vu cáo Thế tử phi vì cưỡng chiếm ruộng đất mà đánh người, ta đoán Lưu Thân Vương nghe
theo lũ nô tài bịa chuyện, tức giận nên mới đi kiện người.”
Tiểu
Mai sau khi nói xong, phát hiện nữ chủ tử vốn đang ngủ ngáy to lại mở
mắt chằm chằm nhìn nàng, giống như là đang trách nàng lắm mồm nhiều
chuyện, nhưng nàng đang nói sự thật mà, hơn nữa nàng không phải đang
giúp cứu nguy sao? Chẳng lẽ Thế tử phi không cần nàng cứu?
“Thì ra là như vậy.” Cừu Thường Khiêm nửa khuôn mặt anh tuấn cúi xuống, làm cho người ta không nhìn thấy được tâm trạng của hắn.
Thị Lang kinh hãi. Lúc trước hắn mới nghe lời nói từ một phía của những
người ở phủ Lưu Thân Vương đã tới bắt người, lúc này. . . . . .”Thế tử
gia, chuyện này từ đầu hạ quan đã nói rồi, sẽ tra rõ, nếu thật không
phải lỗi của Thế tử phi, hạ quan sẽ buộc bọn họ tội vu cáo.” Thị Lang mồ hôi chảy ròng ròng vội nói. Nói thật ra, hai bên mặc dù đều là hoàng
thân, nhưng ai cũng biết vị nào đang có ưu thế, nếu thật đối nghịch cùng Thế tử gia, chính là tự tìm phiền toái, hắn khẩn trương không biết phải làm sao khắc phục hậu quả.
Cừu Thường Khiêm cười lạnh một tiếng
“Không cần phiền toái như vậy, chuyện này ta sẽ tự giải quyết, ngươi chỉ cần quay về nói với Lưu Thân Vương, chuyện này không cần hắn tới tìm
ta, ta sẽ đi tìm hắn !” Thị Lang nghe vậy đầu tiên là than một hơi, tiếp theo sắc mặt biến hóa, “Tự giải quyết” ? Mặc dù trong triều đều biết,
vị Thế tử vương gia này bình thường lãnh miệng phát sợ, đối đãi với
người lạnh lùng, không chút tình cảm, cũng không dễ dàng cho người khác
nhìn thấy hỉ nộ, bình thường đã như thế, tính tình âm trầm này càng làm
cho người ta thêm sợ, cho nên những lời hắn vừa nói, cho thấy hắn muốn
tự mình xử lý, vậy. . . . . . cũng chứng tỏ hắn đang tức giận!
Thế này có phải là cũng muốn nói mình cũng nằm trong danh sách “Giải quyết riêng” của hắn rồi ?
Thị Lang nhất thời ánh mắt nổ đom đóm, hai gò má run rẩy, thầm kêu nguy rồi!
Về phần người nào đó đang nằm trên đùi người ta “ngủ như chết”, nhịp tim
đang tiết lộ tâm tình âm thầm tức giận, điên cuồng dán trên bắp đùi
người ta ……….. .
Chọc phải hoàng thân quốc thích cũng không việc
gì? Hắn không hờn không giận? Đáng ghét! Nàng biết, nước cờ ngàn tính
vạn tính này đã thua trên người Tiểu Mai, sớm biết thế sẽ không mang
theo nàng ta ra khỏi cửa.
Đúng rồi, lần tới mang Tiểu Xuân theo
làm việc, nàng ta sẽ không không làm hư việc, còn có thể giúp đỡ một
chút, lẽ ra nên sớm làm như vậy!
************
“Này, ngươi
có thể nói cho ta biết, vẻ mặt ngươi lạnh lùng như vậy, rốt cuộc có cảm
xúc hay không”? Ngày hôm đó đã là ngày thứ mười kể từ sau khi thành
thân, nàng tạm thời không giống như ngày thường ra cửa”Gây chuyện”, mà
là nằm ở trên bàn hắn, dùng con mắt Thanh Linh vô cùng trong vắt nhìn
chằm chằm Cừu Thường Khiêm đang không ngừng bận rộn.
Nói thật ra, người này dáng dấp thật đúng là tuấn tú, là người đẹp nhất mà nàng từng thấy, đáng tiếc phong cách có chút lạnh lẽo, làm cho người ta khó có
thể gần gũi.
Chỉ là, nàng cũng phát hiện trừ hai ngày đầu bị hắn
“Khí lạnh” có chút bị giật mình, sau đó nàng từ từ có thể thích ứng,
thậm chí cảm thấy là ở giữa đất trời mùa đông, gió lạnh thấu thấu xương, trong mưa gió tuyết, hắn dường như cố ý không để cho nàng cảm thấy”sự
lạnh lẽo” . . . . . .
Hắn để bút lông nhỏ trong tay xuống, phong
cách tự trọng lạnh nhạt, biến hóa duy nhất chính là khóe miệng của hắn,
không rõ ràng mang theo nhàn nhạt khẽ nhếch.”Là người đều có cảm xúc.”
Hắn nói đơn giản.
“Vậy ý của ngươi là, ngươi không phải là người sao?” Nàng theo lý đoán.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi nói cái gì?”
Nàng toét miệng cười, phát hiện mình không bị giật mình?”Ta nói ngươi chưa
bao giờ cười, gặp chuyện cũng không thấy buồn, chưa từng gặp ngươi phát
điên, muốn biết như thế nào mới có thể khiến ngươi phát điên sau đó. . . . . .” Đem nàng oanh đuổi đi. Câu này nàng cũng không dám nói.
Trên thực tế, nàng hôm nay là tới tìm hiểu tình hình địch, như vậy khi ra tay mói có thể một kích liền trúng.
“Sau đó như thế nào?” Hắn chờ nàng tiếp theo.
“Khụ khụ. . . . . . Sau đó mới có thể thật hiểu ngươi là người như thế nào.” Nàng cười khúc khích nói.
Hắn liếc xéo nàng.”Tại sao muốn biết về ta?” Bao nhiêu người vì muốn hiểu
hắn, để hợp ý nịnh nọt hắn, nhưng vừa gặp hắn mặt lạnh, rối rít đánh
trống rút lui, nha đầu này muốn hiểu hắn là vì. . . . . .”Ngươi hối
hận?” Sắc mặt hắn trầm xuống.
“Ah?” Hắn lại hỏi? Đêm tân hôn lúc
hắn hỏi câu này nàng đã cảm thấy khó hiểu, lú