
của hắn, thổi khí mê
hoặc, hơi thở thơm như hoa lan cất giọng: “Tiểu huynh đệ, hôm nay đã có
người đến dẫn ta đi làm việc rồi, hôm khác lại làm phiền các ngươi sau.”
Tên thư sinh kia cảm thấy mờ mịt “Cô nương, nàng. . . . . .” Lời vừa đến
khóe miệng liền bị một ngón tay ngăn lại, mềm mại cản lời vừa đến khóe
miệng của hắn, ánh mắt ngập tràn sự quyến rũ, chân trần trắng nõn hướng
tên thư sinh áo xám đứng bên kia phong tình vạn chủng khêu lấy, chọc cho tên áo xám cũng lộ ra một vẻ mặt say mê.
“Cô nương, nếu nàng
không muốn đi theo đám người kia, ta. . . . . . Chúng ta có thể giúp
ngươi.” Thư sinh áo xám nhìn nơi xa người bạn đồng môn của hắn đã ngã
xuống đất vẫn không thể đứng dậy nổi , cắn răng một cái, lấy dũng khí
nói.
Mặc dù đối phương nhân số đông đảo mà bọn họ chỉ là một bọn
thư sinh, nhưng trước mặt mỹ nhân sao có thể yếu thế? Hơn nữa bọn họ
cũng không phải là không có bối cảnh, cha họ nếu không phải quan văn
cũng chính là quan võ, tài sản cũng kiêu ngạo hơn người, không tin ép
không được đám người kia.
“Không sai, chúng ta mặc dù không biết
nàng đã gây phiền toái gì, nhưng nếu cần giúp đỡ, chúng ta sẽ không bỏ
mặc.” thư sinh áo bào trắng cũng nói phải Chánh Nghĩa Lẫm Nhiên (chuyện
chính nghĩa đương nhiên phải làm).
“Vậy là, các ngươi nguyện ý
giúp ta?” Nàng nở nụ cười khẽ uốn lượn, một bộ dạng rất có sức quyến rũ, tiểu nhân đắc chí, mừng thầm không dứt, cho nên nàng quyết định tăng
giá cả diễn xuất, cũng không tin diễn xuất lúc này của nàng lại không
khiến cho tên kia giận sôi lên, gân xanh giận dữ!
Chân ngọc nhếch lên phía sau, đôi tay níu lên cổ thư sinh áo xám tro, tính toán hạ mãnh dược, trực tiếp ngã vào trong ngực hắn, người nàng bày ra bộ dang say
mê, thân thể mềm nhũn, không ngờ một giây kế tiếp nàng lại”Hưu” một
tiếng, người đã biến mất.
“Không nghĩ tới
ngươi dám chạy tới kĩ viện rồi?” Mao Uy Long mím môi, đáng thương nói ,
lông mi dài ở dưới mắt đen lại giảo hoạt chớp động. Hắn vẫn rất để ý
nàng, nếu không tại sao hắn lại xuất hiện tại kĩ viện, còn”Ghen” trước
mặt mọi người đem nàng bắt trở về?
Nàng có chút hài lòng. Lúc này nhất định phải có hiệu quả, bởi vì thời gian trôi qua đã nửa nén hương
“Tướng công” trước mặt vẫn chưa hề lên tiếng, kể từ sau khi bắt nàng ở
kĩ viện trở về, hắn liền đem nàng vây ở góc giường y như con thú khốn
cùng, chỉ là con mắt lạnh sáng lên, không nói một câu.
Bộ dáng là tức giận sao? Giống như đứa trẻ tức đến chảy máu não, nói không nên lời?
Từ cách hắn nhìn nàng, thật sự nhìn không ra đầu mối tâm tình hắn .
Hay là, dù nàng trêu đùa nam nhân ngoài đường phố cũng không vấn đề gì? Hắn căn bản không quan tâm nàng? Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên có chút
buồn bực. Người này thật vô tình. . . . . . Dù nói thế nào, nàng cũng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, chẳng lẽ hắn thật sự không thèm để ý
nàng?
“Ngươi muốn nam nhân đến vậy sao?” Hắn lông mày như kiếm nhíu chặt lại.
“Hừ ừ.” Nàng con ngươi đảo một vòng, phát ra thanh âm, một tiếng hừ nhẹ kia lưỡng lự mất hồn, cố ý chọc hắn. . . . . . Nổi giận.
Hai mắt hắn bỗng chốc nhíu lại.”Tại sao không nói với ta?”
“Nói với ngươi cái gì?” ánh mắt nàng vừa khiêu khích, vừa không hiểu.
“Ngươi cần.”
“Ah?”
“Ngươi cần nam nhân!” Hắn nổi cáu.
Hắn vừa nói xong, lập tức cả khuôn mặt nàng đỏ rực.”Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?”
“Nếu ngươi muốn nam nhân, ta là trượng phu của ngươi, ngươi có thể nói cho
ta biết.” Hắn nói thật nhẹ nhàng, không giống đang nói chuyện giường
chiếu của trai gái, ngược lại giống như đang nói ngày mai sẽ mưa, nhớ
mang dù!
“Ca?” Nói cho hắn biết, hắn sẽ làm gì? Liếc thấy ánh mắt hắn giống như lần trước lóe lên như chó săn, nàng nuốt nước miếng.”Chớ
có nói đùa, ngươi đối với ta không có hứng thú, ngươi quên, ta phẩm hạnh không đoan chính. . . . . . Đã từng từng cùng người khác hành vi bừa
bãi. . . . . .”
“Cho nên ngươi tính toán lại vụng trộm sau lưng ta?”
“Đúng.” Nàng tựa hồ. . . . . . Giống như. . . . . . Mơ hồ nhìn thấy trong mắt
của hắn có một đám lửa.”Ngươi tức giận?” Nàng vui mừng hỏi.
Hắn theo phản xạ cau mày, vẻ mặt không chút biểu cảm dư thừa .”Không có.”
“Không có? !” Đến phiên nàng cau mày, tiếp đó tức giận quát: “Ngươi không phải là nam nhân!”
“Ngươi nói cái gì?” Hắn cuối cùng giận tái mặt .
“Ta nói ngươi không phải là nam nhân, Tiểu Mai từng nói, xảy ra chuyện như
vậy là nam nhân đều sẽ tức giận, tại sao ngươi không có? Ngươi không
phải là nam nhân!” Nàng tức giận hướng hắn rống càng lớn tiếng.
Hắn nhìn nàng chằm chằm ”Ngươi muốn ta tức giận? Tại sao?”
“Ta muốn ngươi hưu. . . . . .” Nàng đột nhiên ngập ngừng , chữ “hưu thê”
(bỏ vợ) vội vàng nuốt trở về bụng.”. . . . . . Đừng vội quên, dù sao ta
là thê tử của ngươi .” Nàng cười đến cực kỳ khó coi. Đùa sao, nói thẳng
ra, đến lúc đó hắn thẹn quá thành giận, không khéo lại không đi được?
“Ngươi quyến rũ nam nhân để hấp dẫn chú ý của ta?”
Nàng trừng mắt nhìnhắn, nụ cười càng khó nhìn.”Nếu không phải vì vậy? Ta đây không ở yên trong nhà, không bằng ngươi bỏ ta đi?” Nàng vẻ mặt k