XtGem Forum catalog
Bầy Hạc

Bầy Hạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323223

Bình chọn: 8.5.00/10/322 lượt.

hấy người bệnh nào

như vậy, vết thương còn chưa lành đã lén trốn khỏi bệnh viện.

Từ Nghi cũng không bất ngờ, đây là chính là tác phong nhiệt huyết của anh

chàng này, nhưng như vậy đã khiến anh đi một chuyến uổng công rồi.

Đứng ở cửa đợi gần nửa tiếng, anh bạn này vẫn chưa trở lại, Từ Nghi quyết

định về nhà trước. Nhưng khi đi ngang qua thang máy, nhìn thấy mấy chữ

số từ từ đi lên, anh dừng bước lại. Do dự một chút rồi nhấn nút đi

xuống, bước vào thang máy đi xuống tầng mười.

Mạnh Phàm ở

tầng này, vả lại chắc hẳn cô ta vẫn đang ở đây. Từ Nghi không định đến

gặp cô ấy, nhưng không biết sao anh lại lên đây, cứ như bị ma xui quỷ

khiến vậy. Loanh quanh ở tầng mười trong chốc lát, Từ Nghi định bụng đi

tìm Phương Triết, song còn chưa đến phòng làm việc của Phương Triết thì

anh đã gặp được một người ngoài dự liệu.

Mạnh Ngọc Hòa - Ba của Mạnh Phàm.

Lúc hai người nhìn thấy nhau đều sững sờ. Từ Nghi phản ứng nhanh, còn chưa

kịp kêu một tiếng “bác trai” đã thấy Mạnh Ngọc Hòa vỗ đùi, vội vàng hỏi

anh:

"Sao cậu đến đây?"

Từ Nghi hơi ngớ người, đáp theo bản năng: "Cháu đến tìm..."

"Đừng tìm." - Mạnh Ngọc Hòa vội vàng ngắt lời anh - "Đi nhanh lên, đừng để Mạnh Phàm nhìn thấy cậu."

Đã muộn rồi, vừa nói xong những lời này, Mạnh Ngọc Hòa đã nghe thấy tiếng con gái mình vang lên phía sau.

"Ba, ba đừng đi nhanh như vậy con đuổi theo không kịp."

Mạnh Phàm vừa nói thì đã xuất hiện ở khúc cua, cô mặc bộ quần áo bệnh nhân,

mái tóc dài được vén ra sau tai. Đồ ăn đang cầm trong tay đã rơi hết cả

xuống đất ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy Từ Nghi.

Giờ phút

này, Mạnh Ngọc Hòa đã hết hi vọng. Ông đứng che ở trước mặt Mạnh Phàm,

nói với Từ Nghi: "Cậu đi nhanh đi. Coi như là tôi xin cậu, đi nhanh lên

đi."

Từ Nghi cũng không muốn xuất hiện trước mặt Mạnh Phàm

như vậy. Anh muốn nhanh chóng rời khỏi nhưng hai chân như bị ghim chặt

trên mặt đất, không cất bước nổi. Anh nhìn Mạnh Phàm, cảm thấy vô cùng

xa lạ. Cô ấy đã gầy đến nông nỗi này, giọng nói cũng khản đi. Từ Nghi

còn nhớ, hồi đó Mạnh Phàm thon thả xinh đẹp, giọng nói thánh thót như

hạt châu rơi xuống khay ngọc, lúc hát nghe cũng rất hay.

Mạnh Ngọc Hòa thấy Từ Nghi đứng bất động, ông sốt ruột nên bất chấp lịch sự , đưa tay đẩy anh, đuổi anh đi. Từ Nghi cũng đột nhiên hoàn hồn lại, quay người nhanh chóng bước đi.

Nhưng Mạnh Phàm lại đột nhiên hét lên một tiếng, bất chấp tất cả xông lên. Mạnh Hòa Ngọc vội vàng quay người lại cản con gái:

"Mạnh Phàm, con nhận lầm người rồi, nhận lầm người rồi."

"Không phải, là anh ấy. Ba, ba buông con ra." - Mạnh Phàm kêu to, kinh động

đến mọi người trong hành lang, họ đều thò đầu ra xem náo nhiệt. Cô ấy

lại hoàn toàn không màng đến gì hết, dốc sức tránh khỏi tay của Mạnh

Ngọc Hòa, la với theo bóng lưng Từ Nghi:

"Anh đừng đi! Anh đừng đi!"

Từ Nghi cứ đi thẳng về phía trước không quay đầu lại, bước chân cũng chẳng mảy may do dự. Đầu óc anh như đã trở nên trống rỗng, chỉ nghe thấy

tiếng gào thét của Mạnh Phàm. Anh chen chúc bước vào thang máy đông

người đi xuống tầng trệt, nhưng tiếng hô của cô vẫn như còn quanh quẩn

bên tai. Từ Nghi lạnh lùng lên xe, đóng cửa xe lại. Khi đã ở trong không gian kín mít này, anh như mới có thể thở được.

Anh ngồi yên ở đó, không biết qua bao lâu, tiếng nói bên tai rốt cuộc biến mất. Cuối

cùng anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác cả người đều run rẩy, lưng áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi. Có một cảm giác bất lực lan khắp toàn thân

anh.

"Ting" một tiếng, điện thoại di động vang lên, là Mạnh Ngọc

Hòa gửi đến tin nhắn: "Từ Nghi, tôi biết chúng tôi không mặt mũi nào nói lời này. Nhưng mà sau này cậu đừng nên đến thăm Mạnh Phàm nữa."

Chăm chú nhìn chăm chú tin nhắn này hồi lâu rồi xóa nó đi. Anh nắm chặt tay

lái, cảm giác hồn vía đã quay lại mới dám nổ máy lái xe.

Khi Chử Điềm về đến nhà, Từ Nghi vẫn chưa về. Cô đặt đồ xuống, vội vàng mời Tống Khả Như vào nhà.

Tống Khả Như thay giày, quay người lại quan sát khắp căn nhà. Lần gần nhất

bà đến đây là hai năm trước, khi đó Từ Nghi vừa được điều đến sư đoàn T

quân khu B chưa được bao lấu nên lúc nào Từ Nghi cũng bận rộn, không có

thời gian để về nhà, cho dù có về thì cũng đa phần là ở đây.

Căn nhà này là do bà và chồng bà mua sau khi kết hôn được vài năm. Sau đó

bởi vì kinh doanh càng lúc càng lớn, có tiền để dành, hơn nữa bà muốn ở gần nơi làm việc, nên mua một căn khác ở trung tâm thành phố. Căn nhà

cũ này vẫn giữ lại không bán, thậm chí cũng không cho thuê, cho đến khi

Từ Nghi chuyển vào đây ở.

Lần trước bà đến, căn nhà này vẫn

giống hệt như lúc bọn họ còn sống ở đây. Có thể nhìn ra được Từ Nghi

chẳng có hứng thú gì với việc sửa sang lại nhà cửa. Lần này bà đến nó rõ ràng đã khác hẳn lúc trước. Vật dụng đầy đủ, màu sắc ấm áp, có chút

hương vị cuộc sống.

Tống Khả Như hỏi Chử Điềm: "Con và Từ Nghi cùng nhau sửa sang lại nhà à?"

Chử Điềm đang đun nước trong bếp, nghe vậy liền nói:

"Bọn con cùng lên phương án, công việc sửa sang là do con chịu trách nhiệm.

Khi đó anh ấy vừa được điều đến trung đoàn thiết giáp chưa được