
Thật xem cô là kẻ ngốc à? Chử Điềm bĩu môi: "Việc gì cũng đối nghịch với mẹ, rõ ràng là tỏ vẻ đuổi mẹ đi."
Từ Nghi không nói gì, vặn vòi nước tiếp tục rửa rau.
Quen nhau đã lâu, Chử Điềm cũng hiểu được tính tình của anh. Bình thường lúc không vui anh sẽ không nổi giận, nhưng đừng mong nghe anh nói một câu.
Chử Điềm khiến mình trấn tĩnh lại:
"Hôm nay lúc em đi chợ nhận
được điện thoại của mẹ, nói đang ở gần nhà muốn gặp mặt em. Nên em liền
đi gặp, anh có gì không vui à?"
"Không có."
"Vậy anh gặp phải chuyện gì à?"
"Không có."
Cô yên tâm, suy nghĩ một chút lại không dám chắc hỏi tiếp:
"Vậy anh không muốn để em gặp mẹ hả?" - Thấy anh lại không lên tiếng, Chử
Điềm hơi nôn nóng chọc chọc cánh tay anh - "Nói đi, rốt cuộc hai người
xảy ra chuyện gì?"
"Đã nói không có gì rồi mà." Giọng Từ Nghi vẫn ôn hòa như cũ, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy nặng hơn bình
thường một chút. Có thể thấy được anh đã hơi mất kiên nhẫn. Chử Điềm
đứng tại chỗ, không nói thêm gì nữa. Từ Nghi đi lướt qua cô, lấy nguyên
liệu nấu ăn, thấy cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, mới ý thức được vừa rồi
thái độ của mình không đúng. Anh suy nghĩ một chút, thử giải thích với
cô:
"Điềm Điềm, tuy mẹ là mẹ anh, nhưng em không cần cố ý lấy lòng mẹ. Dù mẹ làm gì cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng nào đến anh."
Chử Điềm ngẩng phắt đầu lên, hơi không dám tin hỏi ngược lại:
"Anh cảm thấy mới vừa rồi là em lấy lòng mẹ?"
"Anh không có ý này..."
"Nhưng mới vừa rồi anh đã nói như vậy." - Chử Điềm bước đến, đứng trước mặt
anh, ngước cổ lên hỏi lại lần nữa - "Anh cảm thấy mới vừa rồi là em lấy
lòng mẹ?"
Từ Nghi không hiểu được tại sao những lời này lại kích
động khiến cô nhạy cảm như vậy, nhưng anh biết nếu cứ tiếp tục như vậy
sẽ cãi nhau to. Anh trấn tĩnh lại, đương lúc chuẩn bị nói gì đó thì điện thoại trong túi quần đổ chuông. Anh lấy ra xem, thấy số của trung đoàn
gọi đến.
Gọi vào lúc đang nghỉ phép vậy nhất định là có việc gấp rồi.
Từ Nghi khẽ nhíu mày nói với Chử Điềm: "Anh nghe điện thoại trước đã."
Anh vừa nói vừa quay người đi ra ngoài ban công ở phòng ngủ.
Chử Điềm một mình ở lại trong phòng khách, nhìn qua gương thấy hai má mình
đỏ bừng, cảm thấy hơi buồn cười. Cô biết rõ chẳng có gì đáng để giận.
Nhưng khi nghe Từ Nghi nói vậy trong lòng lại nổi nóng, không nhịn được
nên buột miệng hỏi anh.
Từ lúc chiều gặp Tống Khả Như đến
giờ, cô đã ứng đối rất cẩn thận. Lúc trước khi nhận giấy kết hôn cô từng gặp cha mẹ anh một lần. Từ Kiến Hằng - ba anh - khi đó nghe thấy tin
bọn họ đăng ký kết hôn đã tát anh một cái trước mặt cô. Mà mẹ anh đứng
bên cạnh lại chẳng nói một câu. Từ đó trở đi, cô đã hiểu được thái độ
của họ đối với cuộc hôn nhân này, cũng biết quan hệ của Từ Nghi và cha
mẹ không được tốt lắm.
Mà hôm nay, sau khi gặp mặt mẹ chồng,
cảm giác này của cô vẫn không biến mất, ngược lại càng rõ ràng hơn. Bởi vì mẹ chồng đã hỏi cô: “Vẫn muốn để Từ Nghi ở lại quân đội vậy sao?”
Trước khi Chử Điềm kết hôn với Từ Nghi, cô chưa nghe anh nhắc đến chuyện
trong nhà. Cô chỉ nghe Trình Miễn lúc trước cộng tác với anh nói điều
kiện gia đình Từ Nghi rất tốt, luôn phản đối anh đi lính. Cho nên khi
nghe thấy mẹ chồng hỏi như thế, cô hơi khó xử, không biết nên trả lời
thế nào.
Có điều cô tự nhận mình không phải là người phụ nữ
ngốc chỉ biết ru rú ở trong nhà. Cô biết vấn đề này là vấn đề trọng đại
khiến Từ Nghi và gia đình xích mích, trừ phi bản thân anh thay đổi ý
nghĩ, nếu không mãi mãi không cách nào nhất trí được với nhau. Lúc này
dĩ nhiên cô sẽ chọn đứng về phía anh.
Lúc đó trong lòng cô có chút vui mừng, cảm thấy như mình đã làm được một chuyện vĩ đại. Nhưng
lại sợ mẹ chồng hỏi sâu hơn, cô không ứng phó được liền nhân cơ hội mời
bà về nhà.
Cô tự cảm thấy mình đã làm tốt, không ngờ Từ Nghi lại
xem hành động của cô là đi lấy lòng người khác. Anh ngốc thật hay là giả ngốc đây? Dù thái độ cô có ân cần với bà ấy một chút cũng bởi vì bà là
mẹ ruột của anh. Nếu không, nói khó nghe một chút, bọn họ ra sao cũng
chẳng liên quan gì đến cô. Sao anh không hiểu là cô đang lấy lòng ai
chứ?
Càng nghĩ càng tức, Chử Điềm đi vào phòng vệ sinh, hứng
đầy nước trong bồn rửa mặt. Hai tay vốc nước lên hất vào mặt để hạ cơn
nóng đang tỏa ra trong người. Tiếng nước chảy rào rào nghe rất hả giận,
Chử Điềm ra sức rửa mặt, lại nín thở ngâm mặt trong chốc lát mới ngẩng
đầu lên thở dài một hơi.
Nước đã làm mờ tầm nhìn nhưng Chử Điềm
vẫn thấy được Từ Nghi đứng ở cửa phòng vệ sinh. Anh đã nghe điện thoại
xong, không biết đứng ở đó đã bao lâu rồi.
Chử Điềm không để ý đến anh, lấy khăn lau mặt, quay người định đi ra.
"Anh có chuyện nói với em." - Từ Nghi đưa tay cản cô lại.
Chử Điềm hất ra: "Đừng giải thích, bây giờ em không muốn nghe."
Từ Nghi khẽ thở dài, nói với Chử Điềm: "Điềm Điềm, kỳ phép của anh cũng sắp hết rồi, chúng ta đừng cãi nhau có được không?"
"Ai cãi? Anh cãi hay là em cãi? Em cãi cái gì hả?" - Chử Điềm liếc xéo anh một cái, nói gay gắt làm anh nghẹn họng.
Lại quay lại vấn đề khi nãy rồi. Từ Nghi cảm thấy bây giờ không