Bầy Hạc

Bầy Hạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323274

Bình chọn: 9.5.00/10/327 lượt.

bao lâu, khá bận rộn..."

Tống Khả Như ngồi xuống ghế salon, sờ bàn trà

được lau bóng loáng đến mức người ta có thể soi mặt, khẽ mỉm cười: "Con

cũng thật là chiều nó quá rồi."

Chử Điềm bưng tách trà đã pha

xong cho Tống Khả Như, cười nói: "Tối nay mẹ ăn cơm ở đây đi, con nấu

cơm nhanh lắm, không làm nhỡ việc của mẹ đâu."

"Không được đâu." - Tống Khả Như dịu dàng từ chối - "Con cứ thoải mái đi, mẹ chỉ sang đây thăm một chút rồi lập tức đi ngay."

Bà đánh giá hết đồ đạc trong nhà, rồi đi ra nói với Chử Điềm:

"Căn nhà này là nhà cũ, cũng đã lâu năm rồi, con phải chú ý điện nước này nọ nhé. Không có vấn đề gì chứ?"

Chử Điềm nói cho bà yên tâm:

"Có vấn đề gì Từ Nghi cũng xử lý gọn ghẽ hết mẹ ạ. Chuyện này còn làm không xong thì con lấy anh ấy làm gì nữa?" - Cô vừa nói vừa tinh nghịch nháy

mắt.

Tống Khả Như nhìn gương mặt trẻ con của cô. Đây chính là vợ

của Từ Nghi con trai bà, tuy không hề giống với mong muốn của bà nhưng

hiện tại xem ra cũng không quá tệ. Có điều khi nhớ đến câu trả lời của

Chử Điềm ở quán cà phê, bà cảm thấy cô gái này cũng không đơn thuần như

bà tưởng tượng. Muôn vàn suy nghĩ khiến tâm trạng Tống Khả Như nhất thời rất phức tạp.

"Mẹ, có cần châm thêm trà không?"

Tiếng nói của Chử Điềm khiến bà hoàn hồn, vẻ mặt Tống Khả Như dịu đi:

"Không cần đâu, trưa nay mẹ đã uống không ít rồi." - bà nhìn đồng hồ - "Thời

gian không còn sớm nữa, mẹ đi trước, con và Từ Nghi có thời gian thì về

nhà chơi."

Suy nghĩ một hồi bà lại bổ sung:

"Lúc Từ Nghi vắng nhà con cũng có thể thường xuyên đến chỗ mẹ chơi. Trong nhà không có ai, chỉ có mẹ và ba con thôi."

"Dạ." - Chử Điềm ngoan ngoãn đáp lời.

Tống Khả Như gật đầu, cầm túi lên chuẩn bị rời khỏi. Lúc đổi giày ở cửa, bà

đột nhiên nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng bước chân. Tốc độ và nhịp

điệu rất quen thuộc, bà sửng sốt, quay đầu lại nhìn Chử Điềm: "Đó là…?"

"Là Từ Nghi ạ." - Chử Điềm le lưỡi - "Lẽ ra định thừa dịp anh ấy còn chưa

về tranh thủ nấu cơm, kết quả là bây giờ còn chưa bật bếp lên nữa..."

Tống Khả Như đã hoàn toàn không nghe thấy Chử Điềm đang nói gì nữa, cách một cánh cửa, thậm chí bà nghe thấy tiếng Từ Nghi lấy chìa khóa ra. Tay bà

nhanh hơn suy nghĩ, giành mở cửa ra trước.

Cửa được mở ra từ

bên trong cũng không khiến Từ Nghi bất ngờ. Tuy nhiên nhìn người trước

mặt này - một người không nên xuất hiện ở đây, vẻ mặt anh đột nhiên

chuyển sang lạnh lẽo.

Tống Khả Như bị anh nhìn như vậy, trái

tim cũng đập mãnh liệt. Sau khi bình ổn nhịp tim thì bà lại thấy hơi tức giận. Dù gì đã hơn ba tháng không gặp, bà đã làm ra chuyện tội ác tày

trời gì mà khiến anh vừa nhìn thấy đã không vui chứ?

Hai mẹ con

âm thầm giằng co. Có điều bởi vì trước đây Từ Nghi tức giận rất ít thể

hiện trên mặt, cho nên Chử Điềm hoàn toàn không chú ý đến mạch nước ngầm đang cuồn cuộn giữa hai mẹ con. Cô khoác tay Tống Khả Như, nói với Từ

Nghi:

"Anh về rồi hả? Đúng lúc em mới vừa giữ mẹ lại ăn cơm, có điều là mẹ không nhận lời, anh nói giúp em đi."

Mày Từ Nghi khẽ nhíu lại, đi vòng qua Tống Khả Như vào nhà, sau khi thay giày xong mới hỏi Chử Điềm: "Nấu cơm xong chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy làm sao giữ khách lại được?" - Từ Nghi nhìn mẹ mình, nói - "Tối nay mẹ còn có lớp, đừng làm trễ nải việc của mẹ."

Tống Khả Như nheo mắt lại. Từ trước đến nay anh chẳng hề quan tâm đến việc

trong nhà, chứ đừng nói đến công việc của bà. Bây giờ sao lại biết tối

nay bà có lớp? Tuy biết đây chỉ là viện cớ, mà quả thật bà cũng không ở

lại, nhưng lời này từ chính miệng con trai mình nói ra nên Tống Khả Như

mất vui.

Bà đứng nghiêm, hỏi anh với tư thái một người mẹ:

"Về được mấy ngày rồi?"

"Một tuần."

Tống Khả Như vừa nghe đã nổi nóng:

"Trở về lâu như vậy không về nhà ăn cơm thì đành thôi, gọi điện thoại báo

với ba mẹ biết cũng không được à? À, là sợ mẹ đến đây quấy rầy con phải

không?"

Bà cố ý dùng chữ "con" này là sợ Chử Điềm nghe sẽ suy nghĩ nhiều.

"Làm gì có?" - Từ Nghi nhìn bà, vẻ mặt rất bình tĩnh - "Con về ngày thứ hai

đã đến công ty gặp ba rồi. Sao vậy, ba không nói cho mẹ biết sao?"

Lời Tống Khả Như muốn phản bác đều bị nghẹn lại, bà nghĩ kỹ: Cái ông già này đúng là không nhắc đến với bà.

Từ Nghi thấy thế khẽ cười. Sau đó quay đầu lại nói với Chử Điềm: "Tối nay để anh nấu cơm, không thể trông cậy vào em được."

Nếu như lúc bình thường, có lẽ Chử Điềm sẽ cho rằng Từ Nghi đang nói đùa

với cô. Nhưng bây giờ dù cô có ngốc cũng nhìn ra được hai mẹ con họ

không bình thường. Có điều cô không ngăn được Từ Nghi, cũng không biết

nên nói gì với mẹ chồng mình nữa.

Trong lòng Tống Khả Như rất

giận, nhưng vì bản thân là một giáo sư nên bà đã đè nén cơn giận lại,

không nói thêm lời nào nữa, quay người bỏ đi.

Đứng sững ra nhìn

cánh cửa một phút, Chử Điềm không nhịn được trở về phòng bếp, đi đến

trước mặt Từ Nghi: "Anh làm cái gì thế? Sao lại đối xử với mẹ như vậy?"

Từ Nghi đang rửa rau, tiếng nước chảy ào ào vang dội, không hề ngẩng đầu

lên. Chử Điềm đi đến, tắt vòi nước: "Em đang hỏi anh đó."

Từ Nghi nhìn cô một cái: "Anh đối với mẹ thế nào?"


XtGem Forum catalog