
cho
huynh! Hải Không, huynh hãy tỉnh táo lại đi, hãy nhìn kĩ đi, bên cạnh
huynh đã không còn Tống Vân Tường nữa, cô ấy đã mất rồi… đã mất rồi…”
Nói xong, Lục Hinh khóc không thành tiếng, có lẽ nàng cũng biết rằng,
những lời này không hề lay chuyển được địa vị của Vân Tường trong lòng
Lục Hải Không.
Lục Hải Không đẩy bàn tay nắm lấy tay cậu của Lục
Hinh ra, khẽ đáp: “Vân Tường chưa từng đặt ra quy định gì cho ta, ta
cũng biết nàng ấy đã mất rồi.”
“Vì sao huynh phải cố chấp như
thế!” Lục Hinh bưng mặt khóc, “Huynh không thích muội cũng không sao,
nhưng… vì sao huynh lại khiến muội phải thua một người đã chết chứ, muội không cam lòng…”
Thực ra đâu chỉ có mình Lục Hinh không cam
lòng, Lục Hải Không cụp mắt xuống: “Trong thế giới của ta, chưa từng có
ai thắng được nàng ấy.”
Ngay cả cậu cũng thế.
Mùa xuân ở
Bắc Trường Thành tới muộn, tới khi cỏ dại nhú mầm xanh, quân Bắc Trường
Thành đã sẵn sàng lên đường, định phát động tổng công kích triều đình.
Lục Hải Không mặc chiến giáp của tướng quân, trước lúc xuất quân, cậu đi một mình tới một sườn núi nhỏ vùng ngoại ô. Ở nơi đó có một gian nhà
nhỏ, không có người sống mà chỉ có một ngôi mộ lẻ loi.
Lục Hải
Không lấy rượu ra, lẳng lặng đứng bên ngôi mộ một lát, sau đó mở hũ
rượu, rót rượu quanh ngôi mộ: “Vân Tường, ta phải ra trận đây, nếu lần
này có thể quay về thì ta nhất định sẽ mang đầu của Tam hoàng tử về tế
nàng.”
Làn gió xuân nhè nhẹ mang theo hơi ấm lướt qua, mấy sợi
tóc vương trên vai Lục Hải Không bị thổi bay lên, tóc đen xen lẫn tóc
bạc, mái tóc của cậu đã thành hoa râm.
Lục Hải Không nhếch miệng, như thể tưởng tượng ra một viễn cảnh tươi đẹp nào đó: “Đợi ta về rồi,
ta sẽ luôn ở đây với nàng, chúng ta cùng ngắm bình minh, hoàng hôn, cùng uống rượu, nói chuyện trên trời dưới biển. Nàng xem, ta biết uống rượu
rồi.”
Không có ai đáp lại lời cậu, Lục Hải Không buồn bã cụp mắt.
Tiếng kèn trong thành nổi lên, đó là hiệu lệnh triệu tập quân đội của Lục Lam.
Lục Hải Không vuốt ve tấm bia đá, sau đó đặt hũ rượu xuống, quay người bỏ đi.
Trận này đánh suốt hai năm, trong hai năm đó triều đình hoàn toàn tan tác,
trận chiến cuối cùng, chỉ còn lại mỗi cấm vệ quân bảo vệ kinh thành, mà
điều đáng sợ chính là, kẻ ngoan cố cầm binh cản bước chân của quân đội
Bắc Trường Thành lại chính là kẻ người người cho là kẻ ngốc – Tam hoàng
tử.
Trong quân doanh, Lục Lam đang nhíu mày vắt óc suy nghĩ, bên
cạnh có một người ngồi, màu tóc trắng xóa, mà đó lại chính là Lục Hải
Không mới hai mươi hai tuổi. Lục Lam ngẩng đầu hỏi: “Hải Không, có cách
nào mau hạ thành được không?”
Lục Hải Không mỉm cười: “Đã tới
nước này rồi thì chú hà tất phải lo. Quân Bắc Trường Thành đã bao vây
kinh thành, đó chỉ là một tòa thành chết, đợi tới khi trong thành hết
gạo hết vũ khí thì chúng ta không đánh cũng thắng.” Không có ai khát
khao chiến thắng như Lục Hải Không, cũng không có ai có thể nhẫn nại như cậu, tâm nguyện bao năm hôm nay có thể đạt được, cậu hi vọng thấy vẻ
hoảng loạn của đối phương nhiều hơn.
Đột nhiên tiếng trống trận
ngoài trại vang lên, Lục Hải Không và Lục Lam nhìn nhau, thầm nghi ngờ,
khiêu chiến? Với kinh thành hiện giờ? Tam hoàng tử điên rồi chăng!
“Báo cáo!” Tiểu binh đi nhanh vào trong trại: “Tướng quân, Tam hoàng tử đột nhiên đánh trống trận, nói muốn gặp tướng quân.”
Chẳng lẽ muốn xin hàng? Lục Hải Không gật đầu, lẳng lặng bước ra ngoài, cậu
chậm rãi bước tới tiền tuyến, cách đó ba mươi trượng là tường thành của
đô thành. Mái tóc bạc của Lục Hải Không giữa những mái đầu đen lố nhố
của binh sĩ trông càng nổi bật hơn.
Cậu đứng lại, bỗng nghe thấy tiếng cười sằng sặc ở trên thành vang lên: “Tướng quân tóc bạc Lục Hải Không, nghe danh đã lâu.”
Lục Hải Không không để ý tới gã, trong mắt cậu, đó chỉ là bên thua trận.
Tam hoàng tử cười nói: “Đã lâu không gặp, Lục tướng quân có còn nhớ tại hạ
không? Năm đó ngươi cướp vợ của ta, ta nhớ lúc ấy quá, nhưng giờ cuối
cùng cũng được gặp lại vợ mình, chúng ta lại như năm đó, cùng chờ Lục
tướng quân được không?”
Gặp lại vợ…
Mắt Lục Hải Không đanh lại, bỗng thấy Tam hoàng tử đón lấy vật gì từ kẻ phía sau gã. Tam hoàng tử cười nhếch mép, xốc tấm vải đỏ phủ trên thứ đó lên, không ngờ bên
trong lại là một bộ xương! Các khớp xương đều bị đóng đinh nên không thể cử động, trông lại càng cứng ngắc.
Con ngươi của Lục Hải Không co lại.
Tam hoàng tử nói tiếp: “Tới Bắc Trường Thành đón Vân Tường về đây thật
chẳng dễ dàng gì, da thịt của nàng ấy đã mất hết rồi, giờ chỉ còn lại
mỗi thứ này, xem ra mấy năm nay sống ở Bắc Trường Thành của các ngươi
nàng chẳng sung sướng gì. A… phải rồi, ngươi xem vết thương trên phần bả vai của nàng này, lúc thuộc hạ của ta đón nàng về thì phát hiện thấy
một cây kim ở trên xương bả vai, cây kim đó chính là món quà mà ta tặng
nàng ấy lúc đi theo ngươi, một kim xuyên xương, lấy cả mạng nàng.”
Nắm tay của Lục Hải Không siết càng chặt, cậu nhìn chằm chằm vào Tam hoàng tử, mặt như Tu La. Tên khốn đó dám… Gã dám!
Thấy Lục Hải Không thế này, Tam hoàng tử dường như cực k