
đó, Thi Sảnh không về núi, Vô Niệm lo lắng dần chìm vào giấc ngủ.
Chàng lại mơ thấy giấc mơ đã lâu không gặp, tất cả hỉ nộ ái ố của cô gái áo
xanh trong mơ đều hiện ra vô cùng chân thật trong đầu chàng, hơi ấm của
tay nàng, hương vị của đôi môi, gương mặt xinh đep, nàng lặp đi lặp lại
một cái tên “Tử Huy”, nói hết lần này tới lần khác: “Thiếp đợi chàng.”
Chàng nhìn thấy nàng ở trong một căn phòng đá dốc hết tâm can mà khô héo đợi cả một đời, chàng cảm thấy người con gái này rất quan trọng với
chàng, thậm chí là quan trọng nhất…
Nhưng sau khi tỉnh giấc, chỉ thấy Thi Sảnh ngồi bên giường, khóc đỏ cả mắt, còn Vô Niệm lại không nhớ rõ những gì trong mơ.
Chàng giơ đưa tay lên xoa đầu Thi Sảnh, lòng đau âm ỉ vì thấy nàng buồn, “Sao thế?” Trong giọng chàng chất chưa đầy sự thương xót dành cho Thi Sảnh.
“Muội… hôm qua muội về Thi phủ, cha muội nói…” Nước mắt của Thi Sảnh lại tuôn
lã chã, “Cha muội nói rằng, ông ấy đã đồng ý… gả muội cho người ta rồi.”
Vô Niệm sững sờ. Còn Thi Sảnh như thể không nhịn được nữa, nhào lên ôm cổ
Vô Niệm: “Muội thích huynh! Muội chỉ thích Vô Niệm thôi! Muội không muốn gả cho người khác! Muội chỉ thích huynh thôi!”
Bóng hoa tử đằng
ngoài thiền xá lay động, tai chàng như thể bị những lời nói của một cô
gái xâm chiếm, người đó nói: “Tử Huy, thiếp thích chàng.” Nàng nói: “Tử
Huy, chúng ta thành thân nhé?” Người con gái ấy nói: “Sau này thiếp sẽ
mãi mãi ở bên chàng, làm vợ của chàng.”
Thoáng chốc chàng bỗng có ý định đẩy Thi Sảnh ra, chàng bỗng thấy lòng mình có một sự hổ thẹn kì
lạ, chàng bỗng nhận ra… phải chăng chàng đã quên chuyện gì đó rất quan
trọng?
Thi Sảnh không nhận được sự an ủi của Vô Niệm, nàng buông
chàng ra, nhìn chàng có chút sợ hãi: “Vô Niệm… huynh giận rồi sao? Muội
biết huynh là người xuất gia, nhưng bao nhiêu lâu rồi, muội tưởng…”
Giọng nàng nhỏ dần, mang theo chút tủi thân khó nén: “Muội tưởng rằng,
huynh cũng thích muội.”
Câu này khiến Vô Niệm tỉnh táo lại, chàng nhìn gương mặt tủi thân của Thi Sảnh, những suy nghĩ và hồi ức chưa
từng tồn tại ấy tan nhanh theo mây khói. Chỉ có Thi Sảnh ngày ngày ở bên chàng, cùng với sự ấm áp chân thực và một sự mập mờ không nói rõ thành
lời.
Vô Niệm chớp mắt, đắn đo một lát rồi cười đáp: “Có lẽ, ta cũng thích muội.”
Mắt Thi Sảnh sáng ngời.
Một năm bên nhau sớm chiều, Thi Sảnh vốn là người con gái quyến rũ, dù Vô
Niệm có vô niệm, nhưng cuối cùng vẫn nảy sinh những suy nghĩ phàm tục.
Chàng thở dài: “Vậy bây giờ chúng ta có phải nên chuẩn bị bỏ trốn
không?”
Chàng nghĩ, cô gái này đáng để chàng đánh đổi tất cả để bảo vệ.
Thi Sảnh sửng sốt, lập tức gật đầu.
Đeo bọc hành lí trên lưng, Vô Niệm dắt tay Thi Sảnh đi men theo con đường
xuống núi phía sau núi. Trước khi đi, Vô Niệm quay đầu nhìn lại, thì
bỗng nhiên, chàng như thấy một cô gái áo xanh đang đứng dưới gốc Tử
Đằng, nàng nhìn chàng, khóe môi cong lên đắng cay mà ấm áp.
Vô Niệm dừng bước, nhìn miệng cô gái ấy mấp máy như thể đang nói: “Không ngày gặp lại.”
Chàng ngẩn người, không hiểu sao lòng nhói đau, chớp mắt một cái, một cơn gió mạnh thổi qua, cánh hoa tử đằng tung bay khắp trời.
Thi Sảnh quay đầu lại, lúng túng nhìn Vô Niệm:
“Vô Niệm?”
Vô Niệm ngẩn người, lắc đầu, tiếp tục đi xuống núi, chàng nói: “Xuống núi
rồi muội đặt hộ ta một cái tên, ta không thể cứ để tên là Vô Niệm nữa.”
Thi Sảnh chớp mắt, đắn đo một lát bỗng bật cười: “Ê, ý là trong lòng huynh
có muội đúng không? Nghĩa là từ nay về sau huynh không thể thanh tâm quả dục nữa đúng không? Được! Huynh yên tâm, sau khi xuống núi muội nhất
định sẽ tìm cho huynh một cái tên thật hay…”
Vô Niệm mím môi khẽ cười, không đáp lại nàng.
Có lẽ nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm cũng không thắng nổi tình cảm nồng ấm ngày
ngày bên nhau, cũng giống như người thường không thể thắng nổi cảm giác
trống trải. Lúc yếu đuối, ai mà chẳng chọn một bến bờ có thể khiến người đó cảm thấy ấm lòng.
Dẫu rằng nơi đó… vốn không phải là nơi mà chàng muốn đi.
Dẫu có hi vọng chàng vô tình vô niệm thế nào, nhưng cuối cùng chàng vẫn chỉ là một người bình thường.
Tiếng bước chân và tiếng người xa dần, gió mát thoáng qua, chỉ để lại những cánh hoa tàn đợi năm sang.
Ngoại truyện 3: Sơ Không và tiểu nương tử. Cuộc sống hạnh phúc?
Lĩnh thưởng
Việc đầu tiên Sơ Không làm sau khi về Thiên giới là gặp Tiểu Tường. Ngay sau đó hai người bị sứ giả của Ngọc Đế phái tới gọi đến bảo điện Linh Tiêu.
Giữa lúc dạo chơi bảy kiếp ở Minh phủ, Tiểu Tường Tử và Sơ Không đã giải
quyết được một đọa tiên[1'> nguy hiểm cho chúng sinh, còn tống được hai
thanh niên đã lớn mà chưa chịu kết hôn, mang tới rất nhiều niềm vui cho
mọi người ở các giới. Ngọc Đế đắn đo rồi vỗ bốp lên bàn quyết định:
“Phải thưởng.”
[1'> Đọa tiên: Tiên nhân sa ngã, đi vào con đường tà đạo.
Do đó hai người đứng ngay ngắn trước điện nghe ban thưởng, Sơ Không được
phục chức, bổng lộc tăng lên năm lượng bạc, ban cho một tòa nhà, bốn gã
tôi tớ. Tiểu Tường Tử được thăng từ tiên đồng của Nguyệt lão lên làm
tiên sứ xe duyên, tiếp tục làm việc trong điện Nguyệt lão, giúp