Insane
Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325715

Bình chọn: 7.00/10/571 lượt.

n giận dữ, Bạch Chi Âm chậm rãi lại gần, xác nhận. “Nghiêm Chinh?”

Doãn Nghiên Hi ừ một tiếng, di động vừa tắt lại vang lên tiếng chuông gọi, cô liền ném lên ghế sô pha, “Anh ta xem mình là cái gì? Gọi đến là đến bảo đi là đi hả.”

Bạch Chi Âm đem ly nước đưa cho Nghiên Hi, cẩn thận dò hỏi. “Hai người thế nào rồi?”

“Thì như vậy chứ sao.” Doãn Nghiên Hi uống một ngụm nước.

“Kế hoạch có thuận lợi không?”

“Cũng bình thường.”

Nghe cô bạn trả lời không rõ ràng, Bạch Chi Âm cũng đoán được phần nào. “Hai người đã quan hệ đúng không?”

Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Doãn Nghiên Hi, Bạch Chi Âm biết là mình đã đoán đúng, trong đầu phút chốc nhớ lại chuyện Nghiên Hi hỏi cô trước kia, không khỏi nhiều chuyện hỏi. “Này, anh ta làm được mấy lần?”

“Cái gì mà mấy lần?” Ánh mắt Doãn Nghiên Hi né tránh.

Bạch Chi Âm xì một tiếng, lấy cánh tay kẹp lấy cô. “Bớt giả bộ không biết gì đi, thành thật khai báo mau, anh ta một đêm làm được mấy lần.”

“Cái này có gì để mà nói chứ, cứ thế mà làm thôi.”

“Cứ thế mà làm là thế nào?” Bạch Chi Âm không chịu buông tha. “Một đêm bảy lần?”

Biết cô bạn thân đang nhớ đến những lời chọc ghẹo trước kia mình đã nói, Doãn Nghiên Hi tức giận trợn mắt một cái. “Thẩm Mục Phạm nhà cậu còn làm không được thì sao tên mặt trắng kia làm được?”

Cô vốn định cười nhạo đối phương, ai ngờ Bạch Chi Âm lại không bắt đúng trọng điểm. “Vì sao lại gọi là tên mặt trắng?”

Doãn Nghiên Hi hết cách, trợn tròn mắt. “Không phải mình ở đây để giúp cậu vạch ra kế hoạch sao? Rốt cuộc cậu có còn muốn thảo luận nữa không, không bàn nữa thì mình đi về.”

Đối với cách đánh trống lảng vụng về của Nghiên Hi, Bạch Chi Âm cũng không vạch trần. “Thảo luận, đương nhiên phải thảo luận, nhưng trước tiên chúng ta phải thảo luận xem chủ tịch Nghiêm rốt cuộc là da trắng, hay là sinh lí yếu mà lại bị cậu gọi là tên mặt trắng?”

Doãn Nghiên Hi bị vây hỏi không còn cách nào khác, đành đáp. “Vì da anh ta rất trắng.”

“Không phải vì yếu sinh lý?”

Yếu sinh lý? Nghĩ đến sự mạnh mẽ đủ kiểu của người đàn ông đó trên giường, Doãn Nghiên Hi nhíu mày, “Mình lại mong anh ta yếu bớt đi.”

Bạch Chi Âm hiểu ý cười, cười xong bỗng lại nhớ tới một chuyện. “Cậu nói xem chúng ta làm như vậy rốt cuộc có đáng không?”

“Mình không biết.” Doãn Nghiên Hi cầm ly nước đưa lên môi. “Mình chỉ biết nêu không làm như vậy, mình sẽ hối hận cả đời.”

“Nhưng đến mức này thì sẽ không hối hận sao?” Bạch Chi Âm hỏi lại.

“Có lẽ mình sẽ có, còn cậu chắc không.” Doãn Nghiên Hi nở nụ cười nhạt. “Nếu cậu thực hiện được mục tiêu, như mong muốn gả cho Thẩm Mục Phạm, cũng coi như gả cho người đàn ông yêu cậu.”

“Vậy còn cậu?” Bạch Chi Âm hỏi. “Sao cậu chắc chắn Nghiêm Chinh sẽ không yêu cậu?”

“Cho dù anh ta có, thì hai người bọn mình cũng sẽ không có kết quả.” Doãn Nghiên Hi cười khổ. “Cậu khiến Thẩm Mục Phạm yêu cậu là vì để gả cho anh ta, mà mình tiếp cận Nghiêm Chinh chỉ vì trả thù cho Lâm Nhân. Sau khi mọi chuyện kết thúc, mình sẽ rời khỏi Hồng Kông, từ nay về sau sẽ không có liên quan gì đến anh ta.”

Bộ dạng thề nguyền son sắt của Nghiên Hi làm Bạch Chi Âm nhớ đến một câu nói kinh điển trong ‘Sắc giới’ của Trương Ái Linh – con đường đi đến con tim của người phụ nữ phải thông qua thân xác. Cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, sau khi các cô phải trả giá bằng thân thể thì người đàn ông tiến vào cơ thể ấy đã để lại vết tích trong lòng, cho dù cuối cùng có đạt được mục đích hay không thì đoạn kí ức này cũng đã khắc sâu vào trong lòng, khó phai nhòa.

***

Khi Nghiên Hi nói cho cô biết Nghiêm Chinh đã “vô tình” phát hiện ra tờ giấy xét nghiệm, Bạch Chi Âm liền thư thả, thoải mái nằm ở nhà, ngồi chờ con cá mắc lưới. Đúng như dự đoán, tin tức đã lọt ra ngoài, Thẩm Mục Phạm quay trở về, câu đầu tiên liền đi thẳng vào vấn đề. “Em mang thai?”

“Làm sao anh biết?” Bạch Chi Âm không đáp mà hỏi lại.

Thẩm Mục Phạm nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của cô, lại hỏi lần nữa. “Em thật sự đã mang thai?”

“Anh không muốn nó, phải không?” Bạch Chi Âm trước sau vẫn không trả lời, chỉ gục đầu xuống nhỏ giọng nỉ non. “Anh yên tâm, em sẽ xử lí.”

Thẩm Mục Phạm hửm một tiếng. “Em định xử lí như thế nào?”

Bạch Chi Âm hít sâu một hơi, như là dùng hết toàn bộ sức lực mới nói ra. “Em sẽ đi phá thai.”

“Em muốn phá thai?” Thẩm Mục Phạm dường như không tin.

Bạch Chi Âm cúi đầu nên không thấy biểu tình của Thẩm Mục Phạm, nghe giọng điệu lại đoán không ra được thái độ của anh. Suy nghĩ một hồi cô quyết định đánh cược một phen. “Đương nhiên em không muốn phá thai nhưng em lại càng không muốn đứa bé giống em, vừa sinh ra đã là một đứa con riêng.”

Thẩm Mục Phạm khẽ nhướng mày. “Em nói đúng, con của anh sao có thể là con riêng, cho nên…”

Bạch Chi Âm cắn môi nín thở chờ Thẩm Mục Phạm nói ra lời nói kết hôn. Nhưng khi âm thầm vui sướng trong lòng vì giấc mộng đẹp sắp trở thành sự thật thì lời nói kế tiếp của anh lại khiến cô rơi xuống vực sâu.

Anh nói. “Phá thai đi.” “Anh nói cái gì?” Bạch Chi Âm khiếp sợ ngẩng đầu, không thể tin được những lời cô vừa nghe. “Anh bảo