Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325803

Bình chọn: 8.5.00/10/580 lượt.

mưu.”

“Việc này rất đúng với phong cách thường thấy của cô ấy.” Thẩm Mục Phạm nói.

Nghiêm Chinh liếc mắt khinh bỉ. “Ông đang khen ngợi cô ta đa mưu túc trí?”

“Tôi không thích phụ nữ ngu ngốc.”

Nghiêm Chinh à một tiếng, cố ý rùng mình. “Ông chịu đựng được ư? Nhưng ông đã biết Bạch Chi Âm cố ý để lộ tin tức cho ông biết thì cũng nên thấy được cô ta muốn lợi dụng đứa bé để níu giữ ông, vậy sao ông còn muốn bỏ đứa bé? Thế khác nào bức cô ta phải bỏ đi.”

“Tôi chỉ muốn ép cô ấy nhìn rõ sự thật.” Anh muốn cô hiểu được, cách duy nhất có thể níu giữ anh chính là phải yêu anh.

“Nhưng mà…” Nghiêm Chinh ngừng lại, dè dặt hỏi. “Lỡ như cô ta không yêu ông thì sao?”

“Không.” Thẩm Mục Phạm tràn đầy tự tin. “Cô ấy nhất định sẽ yêu tôi.”

Chẳng phải cô đã nói chưa từng yêu ai nên không biết tình yêu là gì sao? Không vấn đề gì cả, chỉ cần cô bằng lòng bày tỏ sự thành tâm của mình cho anh, anh sẽ dạy cô thế nào là yêu. Rạng sáng, bên ngoài Happy Hour vẫn đèn đóm mờ ảo.

Hai bên đường tụ tập không ít người. Có người thì cầm chai rượu tựa vào tường nói chuyện phiếm, hoặc đứng tụm năm tụm ba lớn tiếng nói chuyện, hay sâu trong những góc đường ánh sáng lờ mờ là nơi tâm tình của các cặp đôi, đương nhiên cũng không thiếu những đôi ôm hôn nhau đắm đuối bên đường.

Đối với loại hành vi không coi ai ra gì này, Nghiêm Chinh luôn luôn khinh thường. “Không biết tìm chỗ nào rồi mơi làm sao? Đúng là vô văn hóa mà.”

Theo tầm mắt của Nghiêm Chinh, liếc thấy một cặp đang hôn nhau say đắm ở đầu phố, Thẩm Mục Phạm nhếch môi lên. “Ông chê người ta vô văn hóa, biết đâu người ta lại nói ông không ăn được nho thì chê nho xanh?”

“Tôi không ăn được nho?” Nghiêm Chinh xí một tiếng. “Chỉ cần tôi nói một câu muốn ăn, ở Chiếm Sá Chủi sẽ sắp xếp thành hàng, tự động dâng lên tới miệng cho tôi.”

“Còn phải xem có hợp khẩu vị ông không nữa.” Thẩm Mục Phạm liếc nhìn Nghiêm Chinh một cái, làm như lơ đãng nói. “Có thể gặp được người hợp ý mình không phải dễ dàng gì, gặp được thì đừng có để người ta chạy mất.”

Bước đi của Nghiêm Chinh dừng lại, đề phòng hỏi. “Có ý gì? Có phải Bạch Chi Âm nói gì với ông không?”

“Cô ấy không nói gì với tôi cả.” Thẩm Mục Phạm vẫn không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.

Nghiêm Chinh bừng tỉnh, thấy bản thân hơi phản ứng hơi quá, vội điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng chưa được một lúc liền không nhịn được thở dài. “Ông nhìn ra hả?”

Thẩm Mục Phạm ừ, xem như trả lời.

Nghiêm Chinh nhíu mày. “Rõ ràng đến vậy sao?” Nghiêm Chinh tự thấy bản thân che giấu rất tốt, không nghĩ rằng bị Thẩm Mục Phạm nhìn ra. Nếu như vậy không phải Lâm Nhân cũng có thể đã biết rồi sao?

Thẩm Mục Phạm nhìn Nghiêm Chinh cau mày, cũng không vòng vo với anh ta nữa. Anh đứng lại, chỉ vào phía sau cổ Nghiêm Chinh. “Là cô ấy để lại dấu vết quá rõ ràng.”

Nghiêm Chinh sửng sốt, phản ứng lại liền vội vàng lấy di động đưa Thẩm Mục Phạm. “Chụp cho tôi xem.”

Thẩm Mục Phạm giật cổ áo Nghiêm Chinh ra, nhìn nhìn sau lưng anh ta, không khỏi tấm tắc khen. “Cô gái này cầm tinh mèo hay chó vậy trời?”

Nghiêm Chinh không hiểu, ngơ ngác hỏi. “Cái gì?”

Thẩm Mục Phạm lắc đầu, đưa di động kề sát, chụp một bức, rồi đưa trả lại cho Nghiêm Chinh. “Tự ông xem đi.”

Nhìn trên màn hình hàng loạt dấu hôn phủ khắp sau lưng, Nghiêm Chinh nghiến răng mắng. “Cái bà điên này.” Dám để lại đủ loại vết ‘dâu tây’ ở chỗ anh không thấy, chẳng trách hôm qua khi đến cửa hàng quần áo thử áo sơ mi, người thiết kế lại nhìn lưng anh rồi cười đầy ám muội, trước khi rời khỏi, không hiểu tại sao lại quăng cho một câu: “Không ngờ Tiểu Nhân (Lâm Nhân) lại thích như vậy.” Chắc chắn là Nghiên Hi giở trò quỷ quái.

Nhìn cậu bạn thân thở phì phò xóa tấm ảnh, Thẩm Mục Phạm cười cười, còn hỏi. “Không phải ông thích cô ấy đấy chứ?”

“Không thể nào?” Nghiêm Chinh không cần nghĩ ngợi liền phủ nhận. “Sao tôi lại đi thích cô ta.”

Thẩm Mục Phạm thở dài. “Không thích còn lên giường với người ta, ông trở nên tùy tiện như thế từ khi nào vậy?”

“Sao lại gọi là tùy tiện. Tôi chỉ tìm một người để luyện tập kỹ thuật thôi mà.” Nghiêm Chinh giả vờ đùa bất cần. “Dù sao cũng không thể để đêm tân hôn mà vẫn là một kẻ tay mơ, tìm không đúng cửa đi vào.”

Thẩm Mục Phạm nghiêng đầu liếc nhìn cậu bạn thân một cách ý nhị. Nghiêm Chinh bị Thẩm Mục Phạm nhìn đến nỗi cả người không được tự nhiên, vươn tay sửa sang lại cổ áo sơ mi, ngượng ngùng nói. “Đúng rồi, ông định mặc kệ Bạch Chi Âm thật sao?”

Đối với hành vi cố ý lái sang chuyện khác của cậu bạn, Thẩm Mục Phạm chỉ cười nhạt, không vạch trần, cũng nương theo lời nói của Nghiêm Chinh đáp. “Không phải mặc kệ, tôi đang đợi cô ấy suy nghĩ cẩn thận lại, chủ động tới tìm tôi.”

“Cũng đừng lên giá quá như thế.” Nghiêm Chính nhắc nhở. “Nếu không Bạch Chi Âm mất kiên nhẫn, ôm bụng bỏ chạy, ông sẽ phải đi khắp nơi tìm kiếm đấy.”

“Yên tâm, tôi tự có chừng mực.” Thẩm Mục Phạm đã dự tính trước. “Cô ấy có tình cảm với tôi, chỉ là vẫn chưa nhận ra. Tôi chỉ định dẫn dắt cô ấy hiểu rõ hơn mà thôi, sẽ không khiến cô ấy khó xử.”

Thẩm Mục Phạm cũng không ngốc nghếch làm cuộc mua bán lỗ vốn


XtGem Forum catalog