Old school Swatch Watches
Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325810

Bình chọn: 9.00/10/581 lượt.

a như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, một giây trước còn ở đáy thấp nhất, nháy mắt cái đã cao tận trời xanh, kích động trái tim cô đập thình thịch. Tiếc rằng sự hưng phấn còn chưa kéo dài được bao lâu, cô đã ý thức được vấn đề mấu chốt. “Nếu anh yêu em, vậy vì sao lại bảo em bỏ đứa bé?”

Thẩm Mục Phạm không trả lời cô, mà nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của cô, hỏi ngược lại. “Vậy em có yêu anh không?”

Đây là lần thứ hai anh hỏi cô. Về câu trả lời, Nghiên Hi cũng đã rất hiếu kì, cô nhớ rõ bản thân đã suy nghĩ rất lâu, nhưng kết quả cẫn như cũ. “Mình không biết.”

Nhưng giờ phút này, nhận thấy được sự chờ mong ẩn chứa trong mắt Thẩm Mục Phạm, cô lại thay đổi. “Có lẽ là em yêu anh rồi.”

“Có lẽ?” Thẩm Mục Phạm nhíu mày.

Cầm tay Thẩm Mục Phạm đặt bên sườn mặt mình, Bạch Chi Âm thẳng thắn thành khẩn nói. “Ngoài Tiểu Thiên ra, em không yêu bất kì người nào, nên em không hiểu rõ tình yêu nam nữ là như thế nào. Em chỉ biết, em thích ở bên cạnh anh, đồng ý ở bên cạnh anh, và cũng muốn ở bên cạnh anh.”

Lời bộc bạch thành tâm, so với lời thề non hẹn biển càng khiến con người dễ cảm động hơn, nhưng Thẩm Mục Phạm vẫn cứ ý chí sắt đá, nhất mực theo quy củ đáp. “Điều này chỉ có thể nói hai chúng ta sống chung rất hòa hợp, nhưng cũng không có nghĩa là em yêu anh.”

“Vậy cái gì mới tính là yêu?” Bạch Chi Âm cũng muốn biết.

“Yêu chính là cất giấu một người ở trong lòng, ai cũng không thể đi vào, ai cũng không thể thay thế.” Thẩm Mục Phạm nắm tay cô đặt vào vị trí trái tim anh. “Nơi đây của em có anh không?”

Bàn tay cảm nhận được tiếng trống ngực truyền đến, Bạch Chi Âm nghiêm túc gật đầu. “Có.”

“Có thật ư?”

“Có.” Bạch Chi Âm khẳng định lặp lại.

Thẩm Mục Phạm nhếch môi lên, thở dài rồi phun ra ba chữ. “Anh không tin.”

“Em biết anh sẽ không tin.” Bạch Chi Âm quật cường ngẩng đầu lên. “Trước kia em trăm phương ngàn kế tiếp cận anh, lợi dụng anh cho nên anh đã mất hết lòng tin ở em. Nhưng em chỉ muốn nói một điều, con người thì có tình cảm, anh ở bên cạnh em lâu dài sẽ nảy sinh tình cảm, vậy thì vì cớ gì em lại không yêu anh?”

Bạch Chi Âm ngẩng đầu, tủi thân thút thít. “Em nói nhiều cũng vô ích. Dù sao anh cũng đã tự cho rằng em không phải thật lòng, nói thêm nữa thì anh cũng không tin.”

“Muốn anh tin cũng không khó gì.” Thẩm Mục Phạm nâng cằm cô lên, giọng nói đầy dụ hoặc. “Hãy chứng minh cho anh xem, khiến anh cảm nhận được em yêu anh.”

***

Đêm khuya, là thời điểm sôi động nhất trong ngày của Happy Hour. Trái ngược với bầu không khí hừng hực, náo nhiệt dưới lầu, phòng dành cho khách quý ở lầu hai lại im phăng phắc đến cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được.

Nghiêm Chinh liếc mắt nhìn người đàn ông nghiêng mình tựa người vào ghê sô pha, thầm thở dài. Những ngày trước Thẩm Mục Phạm liên tiếp rủ anh đi uống rượu giải sầu, tuy không nói rõ có chuyện gì nhưng nghe phong phanh mấy tin đồn anh cũng có thể mang máng biết được Bạch Chi Âm trăm phương ngàn kế tiếp cận Thẩm Mục Phạm, mưu tính lợi dụng anh dể rời khỏi nhà họ Bạch.

Nghiêm Chinh thấy được Mục Phạm rất tức giận, cũng có thể nhận ra anh vẫn chưa buông bỏ được đoạn tình cảm này. Cho nên sau khi biết Bạch Chi Âm mang thai, anh ta gần như không suy xét gì liền báo tin này cho Thẩm Mục Phạm. Thứ nhất là anh ta biết rõ hoàn cảnh của Thẩm Mục Phạm, anh sẽ không để đứa bé lặp lại bi kịch như mình; thứ hai là muốn tác hợp cho hai người bọn họ. Làm anh em tốt của nhau, anh thật sự mừng thay cho Thẩm Mục Phạm khi có thể buông bỏ đoạn tình cảm nhiều năm với Đường Đường, một lần nữa chịu tiếp nhận một người phụ nữ khác. Hơn nữa anh còn nhìn ra, Thẩm Mục Phạm rất vui vẻ khi ở bên Bạch Chi Âm. Nếu có thể, anh hy vọng hai người bọn họ có thể ở bên nhau.

Ngước mắt nhìn Thẩm Mục Phạm buồn rầu không nói lời nào, Nghiêm Chinh thuận miệng hỏi về chuyện đó. “Có phải Bạch Chi Âm không muốn đứa bé?”

“Không, cô ấy muốn.” Thẩm Mục Phạm thở dài, “Là tôi kêu cô ấy bỏ đứa bé.”

“Cái gì?” Nghiêm Chinh không dám tin. “Ông kêu cô ấy bỏ đứa bé?”

Nghe Thẩm Mục Phạm khẽ ừ một tiếng, Nghiêm Chinh bỗng đứng phắt dậy, từ trên cao nhìn xuống, trừng mắt. “Thẩm Mục Phạm, con mẹ nó, ông bị điên rồi hả, đó chính là máu mủ của ông đấy.”

Mắng xong Nghiêm Chinh lập tức cảm thấy có điểm không thích hợp. “Không đúng.”. Anh ta lẩm bẩm nói. “Buổi sáng lúc ông biết Bạch Chi Âm mang thai, rõ ràng đã rất vui vẻ, chỉ thiếu điều không nhảy cẫng lên mà thôi, vậy sao có thể nói Bạch Chi Âm bỏ đứa bé.”

“Không đúng, không đúng.” Nghiêm Chinh liên tục vò đầu, khẳng định nói. “Chắc chắn là ông sẽ không nỡ.”

“Đương nhiên không nỡ.” Thẩm Mục Phạm nhắp một ngụm rượu. “Nhưng dù có không nỡ thì đứa bé cũng không thể giữ được.”

“Ông có ý gì?” Nghiêm Chinh hỏi.

“Tôi không chỉ muốn đứa bé mà còn muốn cả mẹ nó. Nhưng tôi muốn cô ấy phải một lòng một dạ gả cho tôi.”

Thấy vẻ mặt của bạn vẫn không hiểu gì, Thẩm Mục Phạm cười cười gợi ý. “Ông cho rằng Doãn Nghiên Hi thật sự bất cẩn, vừa khéo để ông nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm kia sao?”

Nghiêm Chinh sửng sốt. “Ý ông, đây là Bạch Chi Âm cố tình bày