
dê nướng, ngửi thấy mùi vị đó là anh lập tức
có phản ứng.
“Phản ứng của anh, em cũng có thể đoán ra, ăn xong liền nôn, nôn rồi lại bị bắt ăn, khoảng thời gian đó
thật khó sống, anh không muốn kiên trì thêm chút nào, muốn từ
bỏ, nhưng anh luôn nhớ rằng, anh đã từng hứa với em một việc,
anh không thể cứ đi cho xong một cách ích kỷ như thế, anh phải
trở về gặp em, anh luôn nhớ đến em, nhớ đến từng sự việc sau
khi anh quen em, nghĩ đến những điều đó, anh mới có thể sống
tiếp.”
Đàm Bân cúi đầu, nước mắt bất giác chảy giàn giụa.
“Nhưng tối qua anh bỗng nhận ra, từ trước tới nay em chưa từng khóc
trước mặt anh, một lần cũng chưa. Em biết như vậy thể hiện
điều gì không?” Thẩm Bồi cười, nụ cười có chút chua xót. “Ngay từ đầu anh đã không bước vào được trong trái tim em, đến tận
bây giờ em cũng chưa từng cho anh cơ hội làm điều đó.”
“Thẩm Bồi, anh nói như thế không công bằng chút nào.” Đàm Bân phản đối.
Những kỷ niệm đẹp đẽ, ấm áp trước đây đều lắng đọng trong trái tim cô.
“Đúng, có lẽ là như vậy. Có lẽ trước đây em từng yêu anh, nhưng bây
giờ không còn yêu nữa. Em có ước vọng sống của em, nhưng anh
không giúp gì được cho em,” Anh nói liền một mạch. “Vì vậy,
chúng ta nên chia tay thôi.”
“Thẩm Bồi!” Đàm Bân ngẩng lên,
môi run run. “Anh đã từng hỏi, từ sau khi anh mất tích, em đã
nghĩ những gì, đúng không?”
“Đó đã là những chuyện của
quá khứ rồi, không còn chút ý nghĩa nào nữa. Đàm Bân, anh
hiểu em, thế giới của em không dung nạp những người yếu đuối,
đơn giản như thế.”
Cuối cùng anh đã nghĩ thông suốt, sau khi bước ra khỏi mới có thể nhìn thấu cô như thế.
Nhưng mấy ngày nay cô đã phải trải qua biết bao đau đớn, hoảng sợ,
âu lo, thất vọng, giày vò, biết bao đêm dài mất ngủ, những
điều này anh mãi mãi không thể biết.
Điều cô cần không hề nhiều, chỉ là khi mệt mỏi thì có một bờ vai chắc chắn cho cô tựa vào.
Đàm Bân ngoảnh mặt đi, rõ ràng cô định cười, nhưng nước mắt lại chảy đầm đìa hai bên má, rơi xuống áo.
“Em xin lỗi!” Cô nói. “Thẩm Bồi, là em đã phụ lòng anh, xin lỗi anh!”
Thẩm Bồi mỉm cười. “Bây giờ em nói những lời này thì còn ý nghĩa gì? Em đã lựa chọn rồi thì nên kiên trì theo đuổi, con người
ích kỷ một chút cũng không phải là tội lỗi.”
Lời nói
của anh vẫn chứa đựng sự oán hận, dù sao anh cũng không phải
là thánh nhân. Đàm Bân có thể nhận ra điều đó.
Thẩm Bồi nói rất dúng, sự day dứt, áy náy lúc này, hôm nay, ngày mai,
ngày kia có lẽ sẽ còn tồn tại, khiến cô thấy xấu hổ, nhưng
cuối cùng nó cũng sẽ tiêu tan theo thời gian.
Anh đã nghĩ thông suốt rồi.
Thẩm Bồi chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc mai của cô. “Em
gọi điện cho anh ta đi, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch
nữa, gặp khó khăn thì cũng đừng một mình gánh chịu. Anh nói
cho em điều này, giá trị tồn tại của một người đàn ông chính
là được cần đến.”
Đàm Bân nhìn anh, biết rằng không thể cứu vãn được nữa, cô đã mất anh thật rồi.
Toàn thân cô không cử động được, chỉ có nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Thẩm Bồi chăm chú nhìn cô, ánh mắt không nỡ rời xa, nhưng cuối cùng anh cũng buông tay, nhẹ nhàng đóng cửa, ra về. Bóng dáng anh
cứ nhòa dần trong mắt cô.
Cô không thể ý thức được rằng, Thẩm Bồi chỉ để lại cho cô một hình ảnh kiêu ngạo, từ phút
giây đó, anh mờ dần đi trong cuộc đời cô.
Hôm đó, Đàm Bân
ngồi tựa vào giường thẫn thờ rất lâu, khi nhìn thấy trời dần
tối mới nhớ ra phải sạc pin điện thoại. Vừa mở máy, cô thấy
hiện lên vô số cuộc gọi nhỡ, từ tối qua cho đến chiều nay, đều là số của Thẩm Bồi.
Cô chậm rãi xem từng cuộc gọi,
từng giọt nước mắt nóng hổi cứ thế chảy xuống, rơi vào cả
màn hình điện thoại.
Sau đó cô không tìm được anh nữa.
Điện thoại của anh cũng tắt máy, điện thoại bàn cũng không gọi
được. Cô thử gọi điện cho cha mẹ anh, tên cô vừa hiện lên, đầu
dây bên kia liền cúp máy.
Trình Duệ Mẫn cũng không liên lạc với cô nữa, chỉ nhắn cho cô một tin vào tối hôm đó, nhắc cô đi truyền nước.
Đàm Bân cảm ơn sự im lặng của anh.
Cả tuần đó, tâm trạng cô trầm mặc khác thường, cô không nói một
lời thừa thãi nào, tất cả sức lực đều dồn vào cả công việc.
Cần phải để đầu óc tập trung vào những chuyện vụn vặt vẫn luôn
giày vò người ta kia để tìm hướng giải quyết, đó mới là liều thuốc giảm đau tốt nhất cho cô lúc này.
Phương Phương sắp từ chức, thư ký hỏi ý kiến của Đàm Bân xem có nên tổ chức
một bữa tiệc chia tay Phương Phương không.
Đàm Bân nhâ