Bẫy Văn Phòng

Bẫy Văn Phòng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323724

Bình chọn: 7.00/10/372 lượt.

́t

quyết không đồng ý, ép một người bị tổn thương nặng nề phải

cố tỏ ra vui cười trứơc mặt mọi người là một việc quá tàn

nhẫn.

Lần cuối Phương Phương đến văn phòng, Đàm Bân và cô

hẹn gặp nhau tại nhà hàng Starbucks, Đàm Bân hỏi cô về dự định sau này.

Cô không cho Phương Phương địa chỉ website của công ty Trình Duệ Mẫn. Liên quan đến mối quan hệ phức tạp xung quanh Trình Duệ Mẫn, cô không thể không cẩn thận, vì anh mà cũng vì bản thân mình. Cô chỉ gợi ý cho Phương Phương có một công ty như thế đang tuyển người.

Phương Phương cúi đầu, cười cười:

“Cám ơn chị, không cần đâu. Tôi không muốn làm việc ở ngành này nữa, muốn thử công việc khác, hoặc đi học tiếp, rồi về

trường làm giáo viên.”

Đàm Bân thở dài. “Có một câu nói

thế này, nơi nào có người, nơi ấy có giang hồ. Môi trường trong trường học có chắc đã lành? Chưa chắc. Có lợi ích là có sự tranh chấp, mâu thuẫn.”

“Tôi hiểu, chỉ là cho bản thân một nơi để mơ mộng mà thôi. Cherie, tôi định đến công ty Hữu Bang.”

“Cô đi làm bảo hiểm?” Đàm Bân hết sức ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Tôi vừa tốt nghiệp đã đi làm ngay, ngoài MPL, tôi không

biết bên ngoài thế nào. Mấy hôm nay tôi cũng đi phỏng vấn vài

nơi, tôi phát hiện bản thân dường như không có một chút năng lực sinh tồn nào. Vì vậy tôi mới định thử xem, đặt mình vào vị

trí thấp nhất, xem mình có thể chịu đựng được không, nếu

được, có lẽ tương lai chẳng phải sợ điều gì nữa.”

Đàm Bân vỗ nhẹ lên khuôn mặt trẻ trung của cô, nhất thời không biết nói sao.

Trương Ái Linh[3'> đã từng nói, nổi tiếng phải nhân lúc còn sớm. Bây

giờ xem ra vấp ngã cũng phải nhân lúc còn sớm, ít nhất ngã

rồi phải biết đứng dậy, mới có dũng khí và vốn liếng để

làm lại từ đầu.

[3'> Trương Ái Linh (1920-1995): nữ nhà văn Trung Quốc với những tác phẩm nổi tiếng như Sắc giới, Tình

yêu khuynh thành.

“Tôi đi đây.” Phương Phương đứng dậy. “Có lời gì muốn nói với tôi trước khi từ biệt không?”

“Có.” Đàm Bân nhìn cô. “Phương Phương, hãy nhớ lấy câu này, bất luận

là trong công việc hay tình yêu, phải biết nghĩ cho người khác,

nhưng lại phải sống cho chính mình. Còn nữa, thất bại nhất

thời chỉ có nghĩa là tạm thời không thành công, không được dễ

dàng từ bỏ niềm tin.” Ở công ty lớn, một người ra đi, giống như hòn đá ném xuống mặt nước, chỉ bắn lên mấy giọt, sau đó rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường.

Vị trí trống của Phương Phương lập tức có nhân viên mới thay thế.

Vương Dịch cũng chuyển từ tầng trên xuống, ngồi ngay phía trước Đàm Bân. Có lúc Đàm Bân lỡ miệng gọi cô ấy là Phương Phương.

Việc thu mua của tập đoàn Phổ Đạt vẫn đang được tiến hành đúng kế hoạch.

Giám đốc kinh doanh ở các tỉnh của MPL liên tục báo lên trên những tin

tức đã khai thác được từ các công ty tỉnh của Phổ Đạt. Qua tổng hợp,

phân tích, toàn bộ quy mô hệ thống và tổng số hợp đồng của việc thu mua

lần này đã bước đầu được hình thành.

©STENT

Nghe nói tuần

này sẽ có thư mời thầu của Phổ Đạt, nhưng mãi không thấy đâu, các công

ty đã bày binh bố trận sẵn sàng, bây giờ nhuệ khí sụt giảm xuống mức

thấp nhất.

Thời gian nghỉ trưa, Đàm Bân không cùng đồng nghiệp đi ăn, nhân lúc công ty không có người, cô ngồi trên ghế, gác hai chân lên nghỉ ngơi.

Bên cạnh là văn phòng tổng giám đốc kinh doanh đã trống gần năm tháng nay.

Cửa vẫn đóng, bên trong tối đen, ánh sáng bên ngoài xuyên qua tấm vách

kính, hắt vào phòng làm nổi lên từng đường nét mờ ảo của nột thất bên

trong căn phòng.

Không có cửa sổ, chỉ có một chiếc bàn làm việc

lớn, bốn chiếc ghế, hai tủ sách, đó là tất cả những gì có trong căn

phòng mười lăm mét vuông.

Đàm Bân ngẩn ngơ nhìn trong lòng tính toán giá trị của vị trí đó xem có đáng với cái giá phải bỏ ra không.

Vì quá bận nên cô đã quên hết những buồn đau lúc trước, chẳng mấy chốc là

đến cuối tuần, cô nhận được điện thoại của Hoàng Cẩn, chị ta rủ cô đến

chỗ của Thẩm Bồi.

Cuộc điện thoại này rất không đúng lúc, nhưng Đàm Bân không hỏi nhiều, ngắt máy, đi tới đó.

Trong phòng khách trống không, mẹ Thẩm Bồi và Hoàng Cẩn đang đợi cô. Đại đa

số những vật dụng đều đã được chuyển đi, chỉ còn trơ lại vài đồ nội thất đơn giản.

“Đàm tiểu thư!” Mẹ Thẩm Bồi nói với cô như thể trong

miệng ngậm một cục đá lạnh. “Thẩm Bồi chuyển về nhà rồi, căn phòng này

sẽ cho người khác mượn, mời cô kiểm tra lại đồ của mình.”

Đàm Bân “dạ” một tiếng không nói một lời nào, con tim như đóng băng.

Gần cửa ra vào có đặt hai hộp carton.

“Đồ đạc của cô đều do Thẩm Bồi tự tay thu dọn, không có ai động vào đâu.

Tốt nhất cô hãy xem kĩ đi, đừng để lại cái gì, sau này khó nói lắm.”

Sống mũi Đàm Bân cay cay, cô quay người đi, nhân lúc cúi đầu mở hộp giấy, cô cắn chặt môi.

Các vật dụng trong hộp được xếp rất gọn gàng. Tất cả quần áo đều được bọc

trong giấy mề


XtGem Forum catalog