
ì, trong lòng đấu tranh dữ dội.
“Đàm Bân?” Trong giọng nói có ý thỉnh cầu.
Nhìn cặp mắt thâm quầng của anh, Đàm Bân mềm lòng, chậm rãi nằm
cạnh anh, hai tay để hai bên người một cách nghiêm túc.
May mà chiếc sofa kiểu Mỹ rất rộng rãi, mềm mại, hai người lớn nằm sát nhau mà không hề cảm thấy chật chội.
Trình Duệ Mẫn ngẩng lên nhìn cô. “Em căng thẳng thế làm gì, sợ anh làm chuyện gì không đứng đắn sao?”
Đàm Bân nhắm mắt lại. “Em không sợ anh, em sợ em không kiềm chế được, sẽ không đứng đắn với anh.”
Vậy là hoàn toàn có thể biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh thở nhẹ, mỉm cười một cái, xoay người ôm chặt lấy cô. Mặt anh và mặt cô đều nóng ran.
Đàm Bân hơi cựa quậy, lại bị ôm chặt hơn, vì thế cô không cựa quậy nữa. Bốn phía giống như một hồ nước vây lấy người cô, vẫn là mùi cơ thể anh.
Sau đó hồi lâu, anh cúi đầu hôn cô, đôi
môi mềm mại, ấm áp mang chút cảm giác mát mẻ đang nhẹ nhàng
di chuyển trên môi cô.
Trong phòng nghe rõ tiếng tích tắc
của đồng hồ, còn có tiếng thở của hai người. Đàm Bân nghe rõ
nhịp đập của trái tim mình, giống như tiếng trống, càng lúc
càng nhanh.
“Đàm Bân!” Cuối cùng anh cũng nói nhỏ bên tai
cô: “Cho anh một cơ hộ nhé!… Hãy cho anh một cơ hội công bằng,
anh không muốn buông em ra.”
Qua chuyện xảy ra lần trước,
một tên ngốc cũng có thể hiểu được mối quan hệ giữa cô và
bạn trai đang có vấn đề.
Căn phòng yên tĩnh như vậy, tối
tăm như vậy, ngoài ánh mắt của anh, cô không nhìn thấy bất cứ
thứ gì khác. Đôi mắt anh rất gần cô, đen mà sâu, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của cô.
“Để em giải quyết chuyện của em
trước đã.” Đàm Bân quay mặt đi, giọng nói hơi nghẹn lại. “Xin
lỗi, hãy cho em thời gian.”
Trình Duệ Mẫn nhìn cô chăm chú hồi lâu, cuối cùng buông tay ra. “Anh hiểu rồi, anh sẽ đợi.”
Con người và mọi chuyện trong quá khứ đều đã có nền tảng kỷ
niệm suốt hai năm, giờ phải từ bỏ cũng khó tránh khỏi nỗi đau đớn như bị xẻ thịt lột da.
Đàm Bân ngồi dậy. “Em muốn về nhà.”
“Em vẫn đang sốt đó.”
“Hôm qua điện thoại hết pin, em phải về sạc, sợ để lỡ việc gì đó.” Cô cố gắng tìm một lý do.
“Em về thì ai chăm sóc em?”
“Em có bạn.”
Trình Duệ Mẫn im lặng, một lát sau nói: “Được, anh đưa em về.”
Sau khi ngủ tiếp hai tiếng, anh không để ý đến sự phản đối của Đàm Bân, kiên quyết lái xe đưa cô về.
Trên đường, hai người đều cố gắng duy trì không khí thoải mái, Đàm Bân kể cho anh nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua.
“Chỉ vì chuyện này thôi sao?” Nhân lúc đèn đỏ, Trình Duệ Mẫn đưa
tay khẽ véo má cô. “Những chuyện em trải qua quả thực quá ít,
cử trải qua mấy lần em sẽ quen thôi.”
Đàm Bân bị đả kích liền đẩy tay anh ra, “hừm” một tiếng. “Anh, một chút đồng cảm cũng không có!”
Trình Duệ Mẫn mỉm cười. “Anh nhớ có một người, lúc vừa mới thăng
chức, dường như căm ghét đến tận xương tủy chuyện phân chia
quyền lực, bây giờ thì người đó cũng học theo người ta rồi.”
“Lúc đó thật sự là còn quá ngây thơ.” Đàm Bân hơi đỏ mặt. “Tối hôm kia, em nghĩ đi nghĩ lại, đã không thể hoàn toàn tín nhiệm
họ, bản thân lại không thể ngày ngày trông chừng họ, chỉ có
một cách duy nhất là để bọn họ tự kiểm soát. Anh có cách
nào hay hơn không?”
“Nhất thời anh không nghĩ ra, coi như đó là một kế tạm thời đi. Nhưng rất tiếc, cách này luôn phải hy
sinh lợi ích của công ty.”
“Chuyện gì cũng có cái giá
của nó. Cuối cùng em cũng đã hiểu, thế nào gọi là biết rõ
không thể làm nhưng vẫn cứ phải làm.”
“Đúng vậy, chỉ khi nào lên tới một vị trí tương ứng thì mới biết những khó khăn ở vị trí đó.” Trong lời nói của Trình Duệ Mẫn có rất nhiều cảm xúc. Giống như bây giờ anh mới thực sự lý giải được, sự
đọ sức giữa phạm vi toàn cầu với khu vực Trung Quốc mãi mãi
gian khổ thế nào. Nếu thời gian có thể quay lại, mối quan hệ
của anh với Lưu Bỉnh Khang ở MPL cũng sẽ không thể như nước với lửa như vậy.
Lại nhắc đến Phương Phương, thần sắc của Đàm Bân có chút gì đó không vui.
Trình Duệ Mẫn hơi nhíu mày suy nghĩ. “Nếu không có chỗ nào tốt hơn, hãy nói cô ấy gửi một bản CV qua mail, chỗ anh vẫn còn tuyển
trợ lý thị trường.”
Đàm Bân rất bất ngờ. “Em không có ý đó, không muốn làm anh khó xử.”
Trình Duệ Mẫn vẫn mỉm cười. “Anh vẫn chưa đến nỗi công tư bất phân,
nếu không thì đã bất chấp thủ đoạn lừa em lâu rồi.”
Đàm Bân lườm anh một cái, thầm nghĩ lần trước ở Đường Cô, offer mà anh cứ đưa ra đó rốt cuộc là chuyện gì?
Trình Duệ Mẫn chỉ chú tâm lái xe, biểu h